- Trước khi thả rắm chó, có thấy rõ ràng đây là cái gì không?
Vương Hạo búng một cái lên sừng trâu trên đầu mình, hừ lạnh nói:
- Lão tử có thể nói là Ngưu Đầu nhân chánh tông, chỉ có điều bị phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi.
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả Bán Thú nhân tại chỗ đều đã rơi vào cặp sừng trên đầu Vương Hạo.
- Đúng thật là sừng trâu!
- Trâu cũng có thể chỉnh thành người sao!?
- Khoa học kỹ thuật của loài người rất phát đạt, có thứ hiệu quả này cũng không coi vào đâu.
- Ai, năm đó tổ tiên cũng có những kỹ thuật này, nhưng bây giờ đến Dị Tộc tinh hệ, căn bản không thể nào khôi phục thịnh thế của năm đó.
- Dị Tộc tinh hệ thiếu thốn về tài nguyên, khoa học kỹ thuật khó có thể đột phá, đây là chuyện không có cách nào khác.
- Không nên nói những thứ này nữa, ta có chút không hiểu nổi, một tên Ngưu Đầu nhân không có chuyện gì sao chạy tới loài người phẫu thuật thẩm mỹ làm cái gì?
- Mấu chốt nhất là, hắn đến địa bàn của nhân loại, không ngờ lại không có bị giải phẩu, còn được phẫu thuật thẩm mỹ trở về sao?
- Ta rất hiếu kì...
- Ta cũng thế...
- ......
Lúc này, Ngưu Khí đứng ra, gương mặt chân thành nói:
- Chuyện là như thế này, nhân loại thấy vị vua của chúng tôi thân thể khoẻ mạnh, đã bắt về buộc ngài đi làm “Gà”, đồng thời còn thay đổi khuôn mặt của ngài ấy, để cho ngài ấy đi lấy lòng những nhân loại đó, có thể coi là nhận hết khuất nhục. Vị vua của chúng tôi vẫn không quên mất sứ mạng của mình, trải qua đau khổ cuối cùng chạy về, ngài ấy là anh hùng!
Ngưu Khí vừa dứt lời, Ngưu Đầu nhân tại chỗ đua nhau giơ cánh tay lên, lớn tiếng gào to.
- Anh hùng!
- Anh hùng!
- .....
Nhưng tất cả Bán Thú nhân chung quanh đều là gương mặt như mộng mị. Ngưu Đầu nhân này quả nhiên không hổ là thành viên dị tộc không đầu óc nhất, đây rõ ràng chính là việc xấu trong nhà, hơn nữa còn là chuyện tai tiếng của vua một tộc.
Nhưng bọn họ không chỉ không biết xấu hổ, lại còn có thể điển cố tán dương thành anh hùng, thật là trâu cái nhỏ bay trên trời, anh không nói “Ngưu bức” (trâu cái) cũng không được.
Vương Hạo lại trong nháy mắt loạn rồi. Tên Ngưu Khí này trợ công, đánh một cái cho dù chính là hắn cũng trở tay không kịp.
Đồng thời, khiến cho hắn vô cùng luyến tiếc hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đó, ít nhất hai vị đó sẽ không gài bẫy chơi khăm như thế.
- Chúng ta bất kể là ngươi làm Gà không lông hay gà gì, cho dù anh là Vua Gà, cũng không liên quan chuyện của chúng ta.
Một vị Hổ nhân lạnh lùng nói:
- Ta hiện tại chính thức báo với ngươi, nhanh chóng thả người, sau đó quỳ trên mặt đất sám hối, nếu không Hổ tộc chúng ta lập tức khai chiến với Ngưu Đầu nhân.
Hắn vừa dứt lời, đám Bán Thú nhân buôn dưa lê chung quanh đua nhau lui về sau, để tránh tai bay vạ gió.
Tuy nhiên, bộ lý luận Vua Gà kia của Ngưu Khí, trái lại khiến Bán Thú nhân ở đây đều đã tin tưởng Vương Hạo đúng thật là Ngưu Đầu nhân.
Tất cảnh có lý có cứ như thế, đích xác tìm không ra nửa điểm giả nào.
Leng keng...
Đột nhiên, một tiếng kiếm vang lên, thân ảnh của Vương Hạo như phiên nhược kinh hồng chợt lóe lên, cự kiếm trong tay thế rơi xuống như kinh lôi, đánh thẳng về một vị Hổ nhân..
Thấy thế, Bán Thú nhân ở đây đều sững sờ, đây là Ngưu Đầu nhân trung thực sao!? Không ngờ lại đánh lén!?
- Grừ...ừ...ừ...
Hổ nhân giận dữ, một cổ âm ba kinh khủng từ trong miệng càn quét toàn hiện trường, chấn động màng tai mọi người tại đây điếc hết, liền vội vàng che tai lại.
Kĩ năng thiên phú của Hổ nhân, Hổ Khiếu!
Vương Hạo nhíu mày lại. Âm ba công kích hắn không phải chưa gặp qua, Trần Diệu cũng biết. Nhưng âm ba công kích của Hổ nhân này dùng đến, hẳn phải mạnh hơn nhiều so với Trần Diệu, thậm chí có thể nói hoàn toàn không ở cùng một tầng cấp.
“Đây là kĩ năng thiên phú chênh lệch với sự học tập hậu thiên sao?”
Hai tròng mắt Vương Hạo trợn mạnh lên một cái, một cổ chân khí trong nháy mắt tràn vào đầu óc, bảo vệ cho nó, để ngừa bị âm ba tập kích.
- Tại sao có thể như vậy!
Tất cả Bán Thú nhân ở đây đều nhìn Vương Hạo sửng sốt, tại sao Vương Hạo không giống như bọn họ nghĩ đến, bị âm ba chấn động làm cho thất khổng chảy máu chứ!?
Cho dù Vương Hạo dùng chân khí bảo vệ đầu óc, nhưng đây là âm ba do Hổ nhân phát ra, khác biệt một trời một vực với âm ba của những thứ học tập hậu thiên kia, hẳn là không thể phòng ngự mới đúng a!?
Vương Hạo bĩu môi khinh thường. Chân khí của hắn có thể nói là chân khí của việc tu luyện Vũ Diệu Thiên Ma quyết có được, bất kể là mức độ đậm đặc, hay là hiệu quả thần kỳ, há là chân khí của người bình thường có thể so sánh sao!?
Phòng ngự kỹ năng thiên phú của Hổ nhân, đơn giản chỉ là chút chuyện nhỏ.
Vào lúc mọi người ở đây đều thất thần, Vương Hạo nháy mắt thân như gió mát, trôi dạt đến trước người Hổ nhân, cự kiếm tựa như cuồng long đánh xuống trên người tên hổ nhân đó.
Bành!
Một giây kế tiếp, tên Hổ nhân đó phảng phất gặp phải đòn nghiêm trọng vậy, cả người trực tiếp bị lật ngược, đụng mạnh vào trên tường, trong nháy mắt ngất xỉu đi.
Khóe miệng Vương Hạo hơi nhếch lên, hắn hiện tại có chút thích Thú Vương tinh rồi. Bởi vì khoa học kỹ thuật lạc hậu rơi ở phía sau, khiến cho bọn người kia căn bản không bán được nổi cái gì gọi là tấm chắn năng lượng, khiến cho hắn có thể thoải mái đánh một chiêu bại địch.
- Ngươi...
Hai gã Hổ nhân còn lại giận dữ, bắp thịt toàn thân nhô ra, một cổ khí tức kinh khủng càn quét ra.
- Ngươi cái gì mà ngươi...
Vương Hạo bĩu môi:
- Kêu “Anh” nghe chưa? Ngưu Khí mang ba tên phá quán này về tiếp khách cho ta.
- Dạ!
Ngưu Khí thật thà nhoẻn miệng cười, hét lớn một tiếng phóng đi về phía Hổ nhân.
- Các ngươi muốn chết, có gan đơn đấu.
Hổ nhân tức mình đến mức sùi bọt mép, chọc Hổ tộc không chỉ có không biết hối cải, còn dám tiếp tục khiêu khích. Nếu không phải là người hôm nay tới ít, đánh không lại nhiều Ngưu Đầu nhân như vậy, bọn họ đã sớm khai sát giới rồi.
Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ ngày hôm nay nhất định phải giết một tên Ngưu Đầu nhân lập uy, nếu không uy tín của Hổ tộc bọn họ nằm chỗ nào chứ!?
- Một mình đấu hả?
Vương Hạo lắc lắc đầu:
- Ta đã định ra quy củ cho Ngưu Đầu nhân tộc, cho dù một mình đấu hay quần đấu, chúng ta đều cùng nhau lên!
Trong nháy mắt Bán Thú nhân ở đây mắt trợn tròn, loại vô sỉ này, đúng thật là có thể từ trong miệng Ngưu Đầu nhân ngu si nói ra được sao!?
Vì thế dưới mí mắt không thể tin được của tất cả Bán Thú nhân ở đây, mười mấy Ngưu Đầu nhân điên cuồng quần đấu hai tên Hổ nhân. Sau đó dưới tiếng la tê tâm liệt phế của Hổ nhân, ba tên Hổ nhân kia vẫn bị lôi vào “Tiệm Gà” Chí Tôn.
Đồng thời, Chí Tôn Áp Quán lại dán một tờ giấy với lời quảng cáo, “Ngũ hổ thượng tướng bảo đảm ngươi hài lòng“.
Nhìn thấy được cảnh tượng tang tâm bệnh cuồng này, mí mắt của tất cả Bán Thú nhân tại chỗ run lên, cảm giác trên Thú Vương tinh chẳng mấy chốc sẽ có chuyện lớn phát sinh rồi.
Tuy nhiên, sau khi thấy từ hai tên Hổ nhân biến thành năm tên, những Bán Thú nhân này lập tức kéo quả phụ trong tộc tới bắt đầu xếp hàng.
Đối với bọn họ mà nói, Hổ tộc và Ngưu Đầu nhân khai chiến hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ hiện tại chỉ quan tâm quả phụ trong tộc có thể mang thai hay không thôi.
Nếu như mang thai rồi, có nguồn gen của Hổ tộc, đứa bé sau này tuyệt đối là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm trong tộc bọn họ, bất quá là bồi dưỡng để làm ngựa giống, để cải thiện nguồn gen cho đời kế tiếp trong tộc.
Trong một ngõ ngách, Mộng Kỳ trợn mắt hốc mồm nhìn tình cảnh này. Cô cảm giác Vương Hạo nhất định là điên mất rồi, không ngờ lại kéo Hổ tộc nhân tới lai giống, cái này nếu như bị cao tầng của Hổ tộc biết được nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó Ngưu Đầu nhân tộc nhất định tử thương vô số.
- Mộng Kỳ đại tiểu thư, sao cô lại tới đây!?
Vương Hạo đi tới bên cạnh Mộng Kỳ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chí Tôn Áp Điếm cách đó không xa, thử thăm dò:
- Chẳng lẽ cô cũng khoái cái món này!?
Khoái đại gia ngươi!
Mộng Kỳ tức mình đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ lên, hận không thể đánh cho tên khốn nạn này một quyền, nào có ai hỏi các cô nữ cái loại vấn đề này chứ...