Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 784: Chương 784: Có phẩm giá




Vũ trụ Bàn Cổ.

Vực sâu vũ trụ.

Ở đây tràn ngập các loại năng lượng cuồng bạo va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ càng không dứt.

Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên vang lên, dâng lên cơn sóng gió cực lớn.

Vèo vèo...

Một giây tiếp theo, vài tiếng xé gió gấp gáp vang lên.

Chỉ thấy Thiên Đạo hắc hóa đang đánh nhau với bốn người đàn ông, năng lượng cuồng bạo này giống như không cần tiền vậy, liên tục không ngừng phóng thích ra.

Bốn người đàn ông bao vây tấn công Thiên Đạo, chính là bốn Chí Tôn lớn của vũ trụ Bàn Cổ: Thiên Thần Hỗn Độn, Minh Thần Cực Quang, Tử Thần Vô Cực, Ma ThầnVũ Diệu.

- Bốn Chí Tôn lớn, ngày hôm nay Thiên Đạo ta nhất định phải khiến cho các người chết không có chỗ chôn!

Vẻ mặt Thiên Đạo vô cùng dữ tợn, ánh sáng màu đen trong nháy mắt từ trong cơ thể bạo phát ra, bay ra bốn phương tám hướng.

Bốn Chí Tôn lớn nhíu mày, trong nháy mắt bốn khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể bạo phát ra, đánh thẳng về phía Thiên Đạo.

Ầm ầm ầm...

Lúc này, một tiếng nổ kinh thiên vang vọng về phía vực sâu vũ trụ.

Băng Lộ trôi lơ lửng cách đó không xa, vội vàng bấm quyết ngón tay, phóng ra một tấm lá chắn năng lượng chống đỡ dư âm công kích này.

Đột nhiên, thân thể của Băng Lộ run lên, một bàn tay lớn vút lên một tiếng, vỗ lên mông của cô.

Đồng thời, bên tai cũng vang lên giọng nói bất cần đời của Vương Hạo:

- Mẹ nói, người phụ nữ có mông lớn mới có thể sinh con trai, đáng tiếc mông của Tiểu Lộ Lộ quá nhỏ.

Trên mặt Băng Lộ hiện lên vẻ lạnh lùng, có một loại kích động muốn một mũi tên bắn chết tên khốn kiếp này.

Ai quy định chỉ có phụ nữ mông lớn mới có thể sinh con trai chứ?

Phi!

Đang suy nghĩ linh tinh vớ vẩn gì chứ?

Khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của Băng Lộ hơi đỏ lên, quay đầu lại giận dữ trừng mắt với Vương Hạo.

- Lúc nãy không phải là tôi đánh, mà là con thỏ này đánh đấy

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội chỉ vào Tiểu Bạch, hoàn toàn không có giác ngộ trợn mắt nói dối mà.

Tiểu Bạch bình tĩnh cắn miếng cà rốt, móc ra quyển sổ nhỏ, viết lên trên đó, tháng nào đó năm nào đó, Vương Hạo dùng Tiểu Bạch đáng yêu gánh tội thay, phải bồi thường hai mươi tấn cà rốt.

- Đừng quấy phá.

Băng Lộ phồng má nói:

- Nhanh đi ngăn cản bốn Chí Tôn lớn, tuyệt đối không thể để cho bọn họ giết Thiên Đạo, bằng không không biết vũ trụ sẽ có bao nhiêu người chết.

- Chết thì chết đi, có liên quan gì tới tôi?

Vương Hạo nhún vai.

Băng Lộ lẩm bẩm:

- Tôi nghe nói gần đây các tinh cầu lớn trong vũ trụ, nhao nhao dựng lên bức tượng của người nào đó, còn đặt cho người này danh hiệu oai phong gì đó, gọi là đệ nhất kỳ tích của vũ trụ.

Hai hốc mắt của Vương Hạo chảy nước mắt, trải qua nhiều năm cố gắng, người đời rốt cuộc hiểu rõ, hắn vẫn là thiếu niên lương thiện đơn thuần đó, tất cả mọi thứ đều là lỗi của hệ thống.

Trong lòng hệ thống quát to một tiếng MMP, tên khốn kiếp này ban ngày nối dối lương tâm không sợ bị sét đánh sao?

Băng Lộ thở dài nói:

- Đáng tiếc đệ nhất kỳ tích này, sau đó không có ai sùng bái.

- Những người này không được sự đồng ý của tôi, lại dám tự mình dựng bức tượng của tôi, đây là xâm phạm nghiêm trọng bản quyền chân dung của tôi, tôi quyết định sẽ đi dạy dỗ bọn họ thật tốt.

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Tuy nhiên nếu người chết rồi thì rõ ràng không có cách nào dạy dỗ đươc, cho nên tôi quyết định mở lòng từ bi cứu bọn họ một phen, để cho bọn họ biết mình đã phạm phải sai lầm ở đâu.

Băng Lộ trợn mắt há hốc mồm, lời như vậy hắn lại có thể cũng tự bào chữa được, thật đúng là không muốn phục cũng không được mà.

Vương Hạo thở dài nói:

- Lần này dạy dỗ bọn họ thì tùy tiện lấy chút tiền là được, ai bảo tôi lòng dạ hiền lành làm gì chứ.

- Phụt...

Trong nháy mắt Băng Lộ phì cười, quả nhiên cô vẫn xem trọng giác ngộ của Vương Hạo rồi.

Người này không chỉ có hoàn toàn không biết xấu hổ, tự kỷ điên cuồng, mà còn là một kẻ vắt cổ chày ra nước.

Tuy nhiên, trong lòng Băng Lộ cũng thật bội phục Vương Hạo, không ngờ hắn lại chỉ với hai mươi tuổi mà đã hùng bá vũ trụ, đây thực sự có thể xưng là đệ nhất kỳ tích của vũ trụ.

- Yêu nghiệt phương nào, lại dám tới vũ trụ Bàn Cổ quấy rối!

- Vương Hạo hét lớn một tiếng, rút ra Kiếm Chúa Tể xông tới.

- Ôi, thật đúng là nhìn không hiểu người này, rõ ràng là một tên đại bại hoại, lại muốn có hoa tươi, tiếng vỗ tay, còn phải có thêm người đời sùng bái.

Băng Lộ thở dài, phát hiện Vương Hạo chính là một con người siêu cấp mâu thuẫn.

Rõ ràng có năng lực làm chuyện tốt, có thể lưu truyền nghìn đời.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không làm chuyện tốt, lại hi vọng để lại tiếng xấu muôn đời.

Đồng thời, trong lòng Băng Lộ cũng hơi đắc ý, lần này cô xem như là bắt được tật tự kỷ của Vương Hạo rồi.

Chỉ cần vận dụng tốt tật tự kỷ này, vậy thì sau này Vương Hạo sẽ không hãm vũ trụ của nhà mình nữa, hắn sẽ từ từ chuyển mắt tới các vũ trụ khác.

Đúng lúc này, Thiên Đạo phát ra tiếng gầm thét giận dữ:

- Vương Hạo, ngươi chết đi cho Thiên Đạo ta.

Băng Lộ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thiên Đạo bỏ qua bốn Chí Tôn lớn, bạo phát ra khí tức âm tà đến cực điểm nhanh chóng xông về phía Vương Hạo.

- Đến rất đúng lúc, xem Phá Vân Không Trảm của tôi đây.

Vương Hạo quát to một tiếng, Kiếm Chúa Tể trong tay bạo phát ra ánh sáng chói mắt, lấy góc độ trực tiếp đâm về phía Thiên Đạo.

Vương Hạo!

Bốn Chí Tôn lớn tò mò nhìn về phía Vương Hạo, ai cũng muốn nhìn xem, kẻ lấy sức một mình, trong khoảng thời gian không đến mười ngày công phá vũ trụ Thiên Phật, buộc Thái Hư dâng ra pháp tắc ngưu nhân rốt cuộc là người như thế nào.

Tử Thần Vô Cực mở miệng nói:

- Một tia ý thức của tôi đã từng giao đấu với Vương Hạo, thiên phú của người này đặc biệt khủng khiếp, nhưng làm người lại hết sức vô sỉ.

- Vô sỉ?

Ma Thần Vũ Diệu cau mày nói:

- Lẽ nào là cùng cấp bậc với Hiên Thiếu Bất Tử?

Tử Thần Vô Cực lắc đầu nói:

- Mặc dù hai người đều vô sỉ, nhưng Hiên Thiếu Bất Tử tiện không có phẩm giá bằng Vương Hạo?

- Phụt...

Trong nháy mắt ba vị Chí Tôn lờn phì cười, tiện nhân chính là tiện nhân, làm sao còn có thể có phẩm giá nữa chứ? Đây xác định không phải là lấy tiền của Vương Hạo rồi chứ?

Tử Thần Vô Cực bất đắc dĩ nói:

- Có thể các người không biết, đừng xem Vương Hạo chỉ có hai mươi tuổi, nhưng chuyện xấu hắn đã từng làm tuyệt đối nhiều hơn bốn người chúng ta cộng lại, nhưng người đời lại cũng không mắng hắn, trái lại còn mô tả hắn thành một nhân vật chính diện nữa đấy.

Ba vị Chí Tôn trợn mắt há hốc mồm, hơi nghi ngờ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Phải biết rằng năm đó sau khi bọn họ chém giết Thiên Đạo, bị người đời mắng đến sắp chết, thậm chí mấy trăm vạn năm trôi qua, tiếng chửi mắng vẫn còn có thể nghe được.

Nhưng Vương Hạo cái người làm chuyện xấu còn nhiều hơn bọn họ, lại có thể không bị mắng, đây xác định không phải đang nói đùa sao?

Tử Thần Vô Cực nhún vai,

- Đây chính phẩm giá mà tôi nói.

- Trước tiên đừng quan tâm hắn có phẩm giá hay không.

Vũ Diệu Ma Thần mở miệng nói:

- Nếu như tôi không nhìn nhầm, Vương Hạo này chắc là thừa kế truyền thừa Chí Tôn của tôi, đó cũng chính là nói Thiếu Hiên Bất Tử đã phá phong ấn mà ra rồi.

Vẻ mặt Minh Thần Cực Quang ghét bỏ nói:

- Tôi đã sớm nói với ông rồi cái quái vật không chết kia không phong ấn được, lần này thì tốt rồi, ông cứ ngồi đợi hắn tới báo thù đi.

Ma Thần Vũ Diệu hừ lạnh nói:

- Thật xem tôi sợ hắn sao?

- Tất cả đừng ồn nữa!

Thiên Thần Hỗn Độn nhắc nhở:

- Đừng quên, lần này chúng ta trở về là vì tăng cường thực lực, Hiên Thiếu Bất Tử, Vương Hạo thật sự cũng không tệ.

Ma Thần Vũ Diệu cau mày nói:

- Ý của ông là kéo hai người này lại với nhau, tính bọn họ một phần?

Tử Thần Vô Cực hơi lo lắng nói:

- Thực lực Vương Hạo thật sự không tệ, nhưng tôi lo lắng hắn ăn không có bất kỳ vết thương nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.