Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 732: Chương 732: Con đường Vận Mệnh.




- A ...

Vu Thần hét lên một tiếng kêu thảm thiết, từ trên không trung nện xuống mặt đất,làm cho bụi bặm bay mù mịt.

Quần chúng ăn dưa xung quanh đều mộng bức, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

- Nếu ta nhớ không nhầm, người này có lẽ là Vu Thần trong truyền thuyết, là người đã luyện Vu Thuật đến cực hạn.

- Không sai, vừa rồi hắn còn định dùng Vu Thuật với Lôi Thần, nhưng không hiểu sao lại gục xuống.

- Vậy chúng ta có nên lên đỡ hắn dậy hay không?

- Nhà ngươi rất có tiền sao?

- Ách, vậy quên đi, thời đại này người già cũng không trả nổi.

- Không lẽ ông già này vì cơ thể mệt nhọc, làm cho cơ thể ra nhiều mồ hôi, chất điện trong người bị xói mòn, cộng thêm chảy quá nhiều mồ hôi, nên bộ phận nào đó mới xuất hiện tình trạng phấn khởi sao?

- Ngươi có thể nói tiếng người không?

- Chính là không biết tiết chế đó, vì sử dụng quá nhiều, nên tiểu đệ đệ xuất hiện sự hưng phấn, sau đó căng gân.

- Không thể nào! Ông già này tuổi đã cao, còn có thể dùng được à?

- Ngươi nói không đúng rồi, có lẽ vừa được thả ra, nên mới có cảm giác hưng phấn.

- Có lý, nghe nói ngồi tù 3 năm, nhìn heo mẹ còn hơn cả Điêu Thuyền, huống chi là đã bị nhốt mấy trăm vạn năm.

... .

Đám người Hiên Thiếu đứng ngây ra mà trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn phát hiện sức tượng tượng của những người này không phải mạnh một cách bình thường, mà là cực kỳ mạnh mẽ.

- Tại sao lại như vậy chứ?

Vu Thần run rẩy đứng từ dưới đất lên, sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn về phía Vương Hạo cách đó không xa, hắn thấy được trong tay Vương Hạo còn cầm một con rối và kim châm.

Vương Hạo hít một hơi.

- Đã nói với ngươi từ sớm, ta biết Vu Thuật, vậy mà ngươi lại không tin, cái này thì trách ai được?

Vu Thần cả kinh kêu lên.

- Không có khả năng, ngươi chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi, sao có thể làm thân thể này của lão phu bị thương được? Trừ phi ngươi tu luyện vu thuật mà lão phu luôn kiêu ngạo đến Đỉnh Phong.

Vương Hạo cười với Vu Thần một cái, sau đó giơ tay lên, hung hăng đâm cái kim châm trong tay lên tiểu đệ đệ của con rối.

- A...

Lúc này, hai mắt Vu Thần đã trừng lớn, hắn hét lên một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, cả người cong xuống như con tôm bự.

- Cái này ...

Đám người Bất Tử Hiên Thiếu chấn kinh nhìn Vương Hạo, bọn họ cực kỳ muốn biết tên Quái Vật này biến thái đến đâu? Vì sao một loại chức nghiệp mà người khác phải học cả đời mới có thể lĩnh ngộ, nhưng tên này đã lĩnh ngộ ra khi hắn mới hai mươi tuổi chứ?

Hơn nữa, lĩnh ngộ thì lĩnh ngộ một cái là được rồi, nhưng thẳng này lại lĩnh ngộ luôn mấy loại, còn để cho người ta có đường sống nữa không?

- Ôi trời ơi!

Bất Tử Hiên Thiếu nuốt ngụm nước miếng, hắn phát hiện khắc tinh định mệnh của mình đã xuất hiện rồi.

Vu Thần khiếp sợ nhìn Vương Hạo, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Vương Hạo duy ngã độc tôn lúc còn ở Cấm Vực, cái khí thế đứng đầu thiên hạ kia không thể nào quên được.

Đồng thời, Vu Thần cũng cực kỳ hối hận, vốn nghĩ chỉ cần mình không giết Vương Hạo, vậy thì không chạm đến thuộc tính vô địch của hắn.

Nhưng ai mà biết được, thằng này hoàn toàn không đi theo con đường bình thường, cho dù không chết, cũng nhẹ nhàng xử đẹp hắn luôn.

- Ngao...

Lúc này, Long Thần hét lớn một tiếng, duỗi ra long trảo màu vàng óng, đánh thẳng đến trái tim Vu Thần.

- Không tốt!

Sắc mặt của Vu Thần thay đổi hắn, dưới chân nhanh chóng di chuyển, dùng hết sức lực để tránh thoát một kích này.

- Phụt...

Lúc này, kim quang chợt lóe lên, máu tươi trên vai Vu Thần lập tức phun trào.

- Đi chết đi!

Long Thần nổi giận gầm lên một tiếng, long trảo chộp về phía Vu Thần.

- Đợi một chút, ta không giết cái gì tên Tiểu Bạch hết!

Hai mắt Vu Thần trừng lớn, hoảng sợ kêu lên, hắn nghĩ mãi mà không thể hiểu được, một con thỏ thôi sao có thể làm cho Long Thần giận dữ như thế chứ?

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên.

- Là ai đang gọi bảo bảo thỏ?

Long Thần hơi sững sờ, quay đầu về phía nơi phát ra tiếng nói, hắn thấy một con thỏ đang đứng trên vai Vương Hạo làm nũng.

- Vương Hạo ca ca thân ái, ngươi cho bản bảo bảo thỏ cái kia đi!

Tiểu Bạch dùng lông xù cọ mặt Vương Hạo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con rối trong tay Vương Hạo.

Vốn dĩ nó đang tu luyện, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được Vương Hạo đang hưng phấn.

Vì vậy, căn cứ vào sự tò mò chạy ra, lập tức nhìn thấy con rối nhỏ mà nó yêu nhất.

Đám người Lăng Tiêu cho Vu Thần một ánh mắt đồng tình, năm xưa con rối Lý Vân Dương rơi vào tay Tiểu Bạch, cái hình ảnh đó quá đẹp, làm cho người xem có cảm giác nhức cả trứng.

Mà theo tính tình của Tiểu Bạch, chắc chắn nó sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn làm nũng bán manh, thậm chí là chơi xỏ lừa đảo, để cướp con rối đến tay.

- Đó là Chí Tôn Thỏ!

Long Thần vui mừng, cảm giác như mình vừa ngồi tàu lượn siêu tốc, từ dưới thung lũng bay lên đỉnh núi.

- Phụt...

Đúng lúc này, Long Thần cảm thấy ngực đau xót, Vu Thần đã dùng một nắm đấm đục thủng ngực hắn, máu tươi đang điên cuồng chảy ra.

- Ngao...

Long Thần hét lên một tiếng thống khổ, hắn dùng Thần Long Bãi Vĩ hung hăng đánh Vu Thần ra ngoài.

Vu Thần hộc ra máu tươi, kêu lên.

- Vương Hạo, trong tay lão phu có máu tươi của Lôi Thần và Long Thần, nếu như ngươi không muốn bọn họ chết ngay lập tức, thì hãy trả con rối lại cho lão phu, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta hoàn toàn xóa bỏ.

Bất Tử Hiên Thiếu bĩu môi.

- Đã bị Tri Thiên Mệnh khóa Vận Mệnh Gông Xiềng lại rồi, bây giờ còn muốn mạng sống, đúng là hai lúa quá đi mất.

- Vận Mệnh Gông Xiềng?

Đáng người Lăng Tiêu thắc mắc nhìn Thịnh Văn Kiệt, chờ hắn giải thích.

Thịnh Văn Kiệt nói.

- Vận Mệnh là thứ liên kế chặt chẽ với con người, nếu như không có vận mệnh, vậy thì chỉ có thể là người đã chết, hơn nữa, quỹ tích của vận mệnh là một con đường, nó luôn đi về phía trước, không bao giờ quay đầu lại, nếu như con đường kia bỗng nhiên kết thúc hoặc bị chặt đứt, vậy thì cái mạng nhỏ của ngươi đã xong đời.

Lăng Tiêu trừng to mắt.

- Ý của ngươi là, con đường vận mệnh của Vu Thần bị Mộng Mộng tiểu thư chặt đứt sao?

Thịnh Văn Kiệt gật đầu, hỏi ngược lại.

- Tri Thiên Mệnh là người mà chỉ cần liếc nhìn đã có thể xem được vận mệnh của một người, một lời nói của cô ấy có thể quyết định ngươi sống hay chết, ngay cả Tứ Đại Thiên Tôn cũng không dám trêu chọc vào, bây giờ Vu Thần dám đắc tội cô ấy, ngươi cảm thấy hắn có kết cục tốt sao?

Đám người Lăng Tiêu cho Vu Thần một ánh mắt đồng tình, cảm giác hôm nay lúc lão già kia đi ra ngoài, chắc chắn là đầu bị lừa đá.

Không chỉ đắc tội toàn bộ Tam Đại Kỳ Nhân thời Thượng Cổ, mà còn trêu chọc tên biến thái Vương Hạo, đúng là tự uống thạch tín, chê mình sống quá lâu mà.

Thịnh Văn Kiệt nói.

- Thật ra cũng không thể trách Vu Thần được, bởi vì vu thuật của hắn quá khủng bố, lại là người tâm ngoan thủ lạt, nên làm cho những người khác không dám có quan hệ với hắn, nên không biết nhiều tin tức, tạo thành loại bi kịch này.

Lúc này, Long Thần và Lôi Thần đưa ánh mắt cầu xin đến Vương Hạo, mong rằng Vương Hạo có thể cứu bọn họ một mạng.

Vương Hạo xoa đầu bé thỏ trắng, hỏi.

- Ngươi thấy việc này thế nào?

Tiểu Bạch nghiêng đầu, vừa nghĩ vừa nói.

- Long Thần có thể dùng kéo xe, Lôi Thần có thể làm bảo tiêu, cứu bọn họ đúng là có lợi.

Vương Hạo gật đầu đồng ý, dùng một Vu Thần chắc chắn phải chết để đổi hai Chúng Thần Thượng Cổ, đúng là mua bán không lỗ.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, cảm giác lỗ tai mình có vấn đề rồi.

Một người một thỏ này lại muốn Long Thần làm kéo xe, Lôi Thần làm bảo tiêu, bọn họ nghĩ mình là ai? Ngay cả Tứ Đại Chí Tôn cũng không dám phô trương như vậy đâu…&----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.