Thanh Dật nuốt ngụm nước miếng, bình tĩnh lại rồi mới thử hỏi.
- Các ngươi là ai?
Vương Hạo lại đánh thêm một cái tát lên mặt cô.
- Ngay cả tên ta cũng không biết? Ngươi làm ăn kiểu gì vậy...
Trái tim nhỏ của Thanh Dật và binh sĩ đi theo nhảy lên cổ họng, người này hung hăng càn quấy như vậy, chắc chắn địa vị của hắn không nhỏ.
Thanh Dật khóc không ra nước mắt, cô chỉ là đội trưởng đội tuần tra nho nhỏ, có thể biết được bao nhiêu người chứ?
Bây giờ thật sự cô không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói biết?
Nhưng mà cô đâu biết kẻ này là ai đâu.
Nói không biết?
Chắc là ăn thêm một cái tát tiếp.
Ba người Lăng Tiêu, Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu xoa đầu, đây là tội phạm truy nã hống hách nhất mà bọn họ từng gặp đấy.
- Vừa rồi thật có lỗi, mong ngài đừng để trong lòng.
Thanh Dật hít sâu một hơi, cô thi lễ, quyết định nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện.
Dù sao hôm nay cô đi tuần tra cũng là vì bắt Chiến Vô Địch, chỉ cần người này không phải là Chiến Vô Địch, vậy thì đi ra được rồi.
Nói lại, những phú nhị đại thế này vẫn càn rỡ, nếu có thể không đụng chạm thì tránh đi còn hơn.
Ba người Lăng Tiêu, Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu thở nhẹ ra, vừa rồi bọn họ bị hành động của Vương Hạo hù dọa, nhưng cũng may là tiểu binh này dễ bị lừa, nếu không cũng chỉ có thể giết ra ngoài.
- Ba...
Vương Hạo vươn tay đánh một cái tát, nói.
- Cmn ngươi là cái thá gì, có tư cách làm cho ta không để trong lòng sao?
Ba người Lăng Tiêu, Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cảm thấy cái đầu thật đau, rõ ràng sắp lừa dối được rồi, nhưng con hàng này lại gây chuyện nữa, chẳng lẽ hắn không biết mình đang là người chạy trốn sao?
Thanh Dật bụm mặt, cả người bị đánh cho choáng váng, cô đã xin lỗi rồi, sao còn bị đánh nữa chứ? Người này có tý tố chất của Ám Tinh Linh nữa không?
- Loong coong...
Bỗng nhiên, một thanh kiếm lớn xuất hiện trong tay Vương Hạo, chỗ đầu mũi kiếm lóe lên một ánh sáng, giống như một ngôi sao băng đâm về phía mặt đất, dùng tư thái sắc bén nhất, ngang nhiên đâm về phía Thanh Dật.
Mọi người ở đây kinh hãi, tình hình thay đổi cũng quá nhanh đi mất.
Thanh Dật quá sợ hãi, không kịp suy nghĩ nhiều, muốn tránh né một kiếm này, đáng tiếc là kiếm của Vương Hạo quá nhanh, nhanh đến một giây phản ứng cũng không kịp.
- Phụt...
Vương Hạo xuất kiếm, rút kiếm, một vòng máu phun lên lưỡi kiếm.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được một điểm tội ác.
Vương Hạo bĩu môi, chân di chuyển với tốc độ ánh sáng, kiếm trong tay như sao lạnh đêm đông, chém thẳng về phía đám binh sĩ.
Ba người Lăng Tiêu, Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu thay đổi sắc mặt, cũng không giả chết nữa, nhanh chóng rút vũ khí ra, đánh về phía binh lính của Thanh Dật.
Linh Linh nhăn chân mày lá liễu lại, nhanh chóng khởi động trang bị phòng ngự, làm cho những binh sĩ của Thanh Dật không thể cầu cứu người bên ngoài.
Đồng thời, cơ thể của Linh Linh cũng biến đổi, một họng súng lớn từ trong cơ thể trồi lên, nhất là trên mười ngón tay, phóng ra mười viên đạn Xuyên Sơn Giáp, một giây đã giải quyết xong mười tên binh sĩ.
Chỉ sau mấy hô hấp, toàn bộ binh sĩ lên phi thuyền đều bị giết, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Lăng Tiêu nhịn không được phàn nàn.
- Ta nói sư đệ, lần sau ngươi ra tay có thể báo trước một tiếng được không?
Vương Hạo mỉm cười.
- Không phải chúng ta phối hợp rất tốt sao? Cần gì phải nói trước.
- Ngươi nói gì cũng có lý, ta không nói lại được ngươi.
Lăng Tiêu trợn trắng mắt.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Đương nhiên là giả mạo đội trưởng Ám Tinh Linh vừa rồi.
Vương Hạo nhếch khóe miệng, lập tức biến thành Thanh Dật vừa bị giết chết.
Lăng Tiêu cau mày nói.
- Ám Tinh Linh này chỉ là đội trưởng đội tuần tra nho nhỏ, ngươi nghĩ bằng vào chút thân phận của cô ta, chúng ta có thể lừa dối qua cửa, đi qua đường biên cảnh được sao?
- Ngươi tu luyện đến ngu người rồi sao?
Vương Hạo bĩu môi.
- Dùng thân phận của cô ta thì giảm không ít phiền toái, đợi đến biên cảnh, ta lấy năm chiếc mẫu hạm sử thi ra không được sao?
Lăng Tiêu đỡ trán, hắn đã quên mất trong Linh Giới Cầu có năm quái vật khổng lồ kia rồi.
Bỗng nhiên, Vương Hạo sững sờ tại chỗ, ngón tay nhẹ nhàng tính toán, lập tức biết được Triệu Y Linh đang dùng toàn lực tấn công đại quân Ám Tinh Linh Tộc.
- Cô nàng phá của này, đang muốn phá sạch gia sản nhà mình luôn phải không?
Vương Hạo tức phát điên, nhanh chóng đi về phía phi thuyền của Thanh Dật, báo cáo ok với bên trên Ám Tinh Linh Tộc, sau đó cất phi thuyền khác đi, nhanh chóng phóng về phía biên cảnh.
...
Trong vũ trụ đen kịt.
Một chiếc phi thuyền đang nhanh chóng chạy về phía tinh hệ Ngân Hà.
Trong phi thuyền.
Một cô gái da thịt như ngọc, dáng người nhỏ nhắn xinh xăn, dịu dàng yểu điệu đang xem một tấm ảnh chụp gia đình, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu thương nhung nhớ.
Lúc này, một người phụ nữ mặc áo giáp đi đến, cung kính nói.
- Cung chủ, chỉ còn ba ngày nữa là đến tinh hệ Ngân Hà.
Cà người Lâm Thi Kỳ cứng lại, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự căng thẳng.
- Mộc Ngọc, ngươi nói chúng ta đã xa cách vài chục năm rồi, Hạo Nhi còn nhận người mẹ này nữa không?
Mộc Ngọc trợn trắng mắt, tức giận nói.
- Cung chủ, ngài là người cầm quyền của tinh hệ Bảo Bình, là cung chủ của Băng Cung, sao có thể mất tự tin như vậy chứ?
Lâm Thi Lỳ phồng má, thở phì phì nói.
- Từ trước đến nay ta không muốn làm cung chủ gì đó, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường với Thiên Dật ca ca, nếu không phải lúc nhỏ không hiểu biết mà cứu sư phụ, thì sao có nhiều chuyện phiền toái như vậy chứ.
Mộc Ngọc xoa xoa mi tâm, thật sự không biết nên nói gì cho phải
Hơn hai mươi năm trước, lão cung chủ Băng Cung phát hiện một di tích thượng cổ, ôm theo tín niệm trâu bò của mình, một mình một ngựa xông thẳng vào trong.
Kết quả bị thương nặng trở về, nếu không gặp được Lâm Thư Kỳ, chắc ông đã chết trên đường quay về luôn rồi.
Mà trong lúc hấp hối, Lão Cung Chủ phát hiện ra Lâm Thi Kỳ là người tâm địa lương thiện, còn có thiên phú rất tốt, nên không chút do dự nhận cô làm đồ đệ, sau đó truyền chức cung chủ Băng Cung cho Lâm Thi Kỳ luôn.
Nhưng vị cung chủ mới nhậm chức này là một người hiếm thấy, không hề có chút giác ngộ mình là cung chủ chút nào, ngày đầu tiên lên làm cung chủ đã trốn đi mất tiêu.
Càng làm cho người ta không ngờ được là, trong khi các cô khổ sở tìm kiếm vị cung chủ mới này, Lâm Thi Kỳ lại đã kết hôn và sinh con.
Nếu không phải bỗng nhiên Lâm Thi Kỳ thức tỉnh truyền thừa, phải quay về Băng Cung một chuyến, không chừng cái thai thứ hai cũng có luôn.
Mà sau khi các cao tầng của Băng Cung biết chuyện, ai cũng tức giận đến phát điên.
Các cô nhận trăm ngàn cay đắng đi tìm khắp nơi, nhưng vị cung chủ mới không tim không phổi này có thể tự mình gả đi ngon ơ.
Chuyện khiến người ta không chấp nhận nổi đó là, đường đường là cung chủ Băng Cung lại đi gả cho một thằng nhóc Nhân Tộc cấp thấp, còn sinh con cho hắn, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Băng Cung còn mặt mũi nào nữa không?
Vốn dĩ các đại lão cao tầng của Băng Cung đã hạ lệnh, nếu như Vương Thiên Dật không trở nên mạnh mẽ, vậy thì không được nói vơi bên ngoài là Lâm Thi Kỳ là vợ hắn, cũng không thừa nhận thân phận Thiếu Cung Chủ của Vương Hạo.
Nhưng sau khi Lâm Thi Kỳ thức tỉnh thành công, tất cả các đại lão cao tầng của Băng Cung đều lựa chọn im lặng và quên đi chuyện này, ai cũng không dám nhắc đến nữa.
Bởi vì sau khi Lâm Thi Kỳ thức tỉnh, thực lực của cô cường đại đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. . .
-----