Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 491: Chương 491: Không ai nợ ai, về sau vẫn là anh em tốt.




Tinh hệ Thiên Lô.

Trong vũ trụ đen nhánh.

Phi thuyền số 1 đang sử dụng bước nhảy không gian chạy nhanh về phía trước.

Trong phòng điều khiển trên phi thuyền.

Linh Linh đang chuyên tâm lái phi thuyền.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vịn Lăng Tiêu sắc mặt tái nhợt ngồi xuống.

Đồng thời, trong lòng cũng đang mặc niệm 3 phút cho Lăng Tiêu, người này vừa xuất quan đã bị Vương Hạo lấy ra làm thí nghiệm, còn đâm một phát lên tiểu đệ đệ nữa chứ, không biết có bị bóng ma tâm lý gì không nữa.

Nhưng chuyện làm cho bọn họ thương hại Lăng Tiêu nhất chính là, cho đến lúc này, Lăng Tiêu còn không biết tiểu đệ đệ của mình bị Vương Hạo đâm.

Vương Hạo bước lên quan tâm hỏi.

- Sư huynh, ngươi cảm giác thế nào! ?

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn trắng mắt, không biết nên nói gì với vị lão đại đang giả mù sa mưa này.

Lăng Tiêu lắc đầu.

- Cám ơn sư đệ đã quan tâm, ta không có chuyện gì, chỉ là không ngờ khảo nghiệm của Thiên Đạo sẽ lợi hại như vậy.

- Đó là đương nhiên, nếu người nào cũng có thể trở thành Nhân tộc siêu đẳng, vậy thì Nhân Tộc siêu đẳng đã thống trị vũ trụ từ lâu.

Vương Hạo an ủi hắn, sau đó lấy ra con rối viết tên Lăng Tiêu, đâm một châm lên đầu nó.

- Aaa...

Lúc này, Lăng Tiêu ôm đầu, hét to một tiếng thật thê thảm.

Khóe mắt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu co rút lại, lão đại nhà mình chơi đùa đến nghiện rồi phải không?

Khóe miệng Vương Hạo nổi lên một tia ý cười, hắn bị Thiên Đạo trừng phạt đau đầu, cũng là vì vị sư huynh này, bây giờ thì chúng ta không ai nợ ai, sau này vẫn là anh em tốt.

Còn chuyện một châm lên tiểu đệ đệ kia, hoàng toàn chính là hiến thân vì khoa học, hoàn toàn không liên quan đến hắn.

Đến đây, Vương Hạo xóa tên Lăng Tiêu trên người con rối, không dùng hắn làm vật thí nghiệm nữa.

- Ông chủ, không xong rồi, rađa phát hiện ở phía trước có một chiếc phi thuyền Ám Tinh Linh tộc, bây giờ chúng ta không tránh kịp nữa rồi.

Linh Linh quay đầu gấp gáp kêu lên.

- Lần này gặp phiền toái rồi!

Sắc mặt Tiền Vạn Dương cực kỳ nghiêm túc.

Trần Diệu vội vàng nói.

- Vừa rồi ta kiểm tra một chút, phát hiện toàn bộ Ám Tinh Linh tộc đều đang truy nã chúng ta, bây giờ các đường biên giới lớn đều bị phong tỏa, đoán là chúng ta rất khó quay về Tinh hệ Ngân Hà.

- Thôi đi, sợ cái gì!

Vương Hạo nhếch miệng, sau đó khí chất cả người lập tức thay đổi, làn da bắt đầu trở nên đen nhánh, lỗ tai biến nhọn, bộ ngực phồng lớn, sau lưng cũng mọc thêm một cái cái đuôi.

- Cái này. . .

Mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, đây là ý gì! ? Chẳng lẽ bọn ngụy trang thành nữ nhân Ám Tinh Linh tộc, sau đó lừa dối qua ải! ?

- Linh Linh, mở ra hình thức phi thuyền biến trang.

Vương Hạo giơ ngón tay kiểu hoa lan, giọng nói cực kỳ mềm mại, hoàn toàn không nhìn ra một chút đàn ông nào cả.

Mọi người ở đây bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác da gà rớt đầy đất, có cảm giác ghê tởm đến nôn ra.

Linh Linh vội vàng quay đầu, nhanh chóng ấn một cái nút, sợ nhìn thêm chút nữa, cô sẽ ghê tởm đến mức phun ra linh kiện nào đó trong cơ thể.

Chỉ chốc lát, Số 1 phi thuyền hoàn thành quá trình biến hình, không chỉ thay đổi màu sắc, mà ngay cả vẻ bề ngoài cũng đổi luôn, không giống lúc trước chút nào.

- Phi thuyền của Nhân Tộc cao đẳng đúng là dùng tốt.

Vương Hạo lắc lắc cái cổ, một chiếc roi da xuất hiện ở trong tay.

- Lão Đại, ngươi cầm roi da làm gì?

Tiễn Vạn Dương nhịn không được hỏi, trong lòng không hiểu sao có dự cảm không lành.

Vương Hạo nhếch khóe miệng lên.

- Thân là một nữ Ám Tinh Linh, đương nhiên phải dẫn theo mấy tên nam sủng Nhân tộc ở bên người, đồng thời còn phải dạy dỗ chúng một phen mới được.

Vừa dứt lời, ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Lăng Tiêu đen mặt, thằng khốn này quá vô sỉ đi mất, thế mà còn muốn ra tay với người của mình.

Linh Linh cho ba người một ánh mắt thương hại, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, còn may cô là người nhân tạo, chỉ cần sơn lại cơ thể thành màu đen, vậy thì có thể lừa dối được.

Nghĩ đến đây, Linh Linh cắn răng một cái, giậm chân một cái, sau đó cầm bình phun màu đen phun da thịt trắng như tuyết của mình thành màu đen, biến thành một người máy nhân tạo đen thui, đồng thời cũng bóp méo hai cái tai, làm cho nó nhọn lên như tai tinh linh.

- Ông chủ, chúng ta bị ngăn lại, những người đó yêu cầu chúng ta mở cửa khoang, cho bọn họ đi lên kiểm tra. . .

Linh Linh vội vàng nói.

- Vậy thì để cho bọn chúng vào là được.

Vương Hạo nhướng mày.

- Sư huynh, không phải sư đệ muốn ra tay, mà là vì chúng ta có thể an toàn về nhà, huynh phải chịu khổ một chút rồi!

Sắc mặt của Tiền Vạn Dương và Trần Diệu hoàn toàn biến thành màu đen, cuối cùng bọn họ cũng nhìn ra, không muốn ra tay chỉ la tìm cớ, chắc chắn vị lão đại này ngại thời gian du lịch trong vũ trụ quá nhàm chán, nên tìm chút chuyện để giải trí đây mà.

Nếu thật không muốn ra tay, trực tiếp đưa bọn họ vào trong Linh Giới Cầu là được rồi.

Nếu mà không được nữa, không phải còn có bùn biến hình gì đó sao! ?

Chỉ cần dùng bùn biến hình biến thành nữ Ám Tinh Linh, vậy thì có thể dễ dàng lừa dối qua cửa rồi, làm gì phải đánh bọn họ thế này chứ?

Trong lòng Lăng Tiêu cũng hối hận muốn chết, vừa rồi ngoan ngoãn ở trong Linh Giới Cầu thì tốt rồi, tự nhiên lại chạy ra đây làm gì không biết?

Lần này thì tốt rồi, bị vị sư đệ xấu bụng này dòm ngó.

Thương cho hắn bị thương chưa lành, lại phải chịu Vương Hạo tra tấn tàn ác, đúng là ông trời già đui mù thật rồi.

Bộp một tiếng, kéo suy nghĩ đang chạy như ngựa của Lăng Tiêu lại, một cảm giác đau rát từ trên cánh tay truyền đến, dùng mông nghĩ cũng biết, sư đệ xấu bụng đã bắt đầu diễn rồi.

- A. . .

Lăng Tiêu hét lên một tiếng thê thảm, vội vàng dùng hai tay bảo vệ khuôn mặt anh tuấn của mình, dù gì đi nữa thì hắn tuyệt đối sẽ không để khuôn mặt này bị hủy bởi bàn tay độc ác của Vương Hạo.

Bởi vì hắn bắt đầu nghi ngờ, sở dĩ Vương Hạo ác độc với hắn như vậy, hoàn toàn chính là vì ghen ghét khuôn mặt đẹp trai này của hắn.

Trong lúc Vương Hạo vui vẻ quất roi da, một nữ Ám Tinh Linh nữ dẫn theo một đội binh sĩ đi vào.

Nữ nhân Ám Tinh Linh kia nhăn đôi lông mày lại, mở miệng nói.

- Ta là đội trưởng đội tuần tra 106, tên là Thanh Dật, ba tên Nhân tộc này là có chuyện gì?

Vương Hạo khinh bỉ nói.

- Mắt ngươi mù đúng không? Không thấy ta đang huấn luyện nam sủng sao?

Sắc mặt của Thanh Dật lạnh xuống, nữ nhân đáng chết này vậy mà không nể mặt cô, xem đội trưởng tuần tra không phải là quan đúng không?

- Người đâu, ta nghi ngờ người này cấu kết với Nhân tộc, mau bắt về thẩm vấn.

Thanh Dật cười khinh một cái, đây chính là kết cục của những kẻ dám chống đối cô.

Trong lòng ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu tức đến mức chửi ầm lên, nếu như bị cô ta bắt về, vậy mấy roi bị đánh nãy giờ không phải là quá oan sao?

Đúng lúc này, Vương Hạo đi đến gần Thanh Dật, vươn tay đánh ra một cái tát, hừ lạnh nói.

- Ngươi cmn là thứ gì, lại dám vu oan hãm hại ta.

- Ngươi. . .

Thanh Dật che quai hàm, trong lòng có chút sợ hãi, không biết có phải mình đã đụng đến nhân vật lớn nào đó không?

Nhưng sao lại có cảm giác không giống chứ! ?

Theo sự hiểu biết của cô, những nhân vật lớn kia ai cũng cao ngạo ghê gớm, đi ra ngoài đều dùng mẫu hạm hàng không bọc thép, phô ra sự to lớn xa xỉ, giống như sợ người ta không biết mình là nhân vật lớn vậy.

Nhưng bây giờ có một kẻ ngồi phi thuyền loại nhỏ đi ra ngoài, bên người không có một hộ vệ nào, lại thêm tu vi thấp lè tè, nhìn thế nào cũng không giống kẻ có gia thế lớn.

Nhưng sắc mặt trấn định tự nhiên kia, cùng với cá tính phách lối, lại làm cho người khác nhịn không được nghi ngờ, chẳng lẽ đó là nhị thế tổ trong nhà nhân vật lớn nào...

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.