Linh Giới Cầu.
Trên một đỉnh núi.
Mây trắng mờ ảo, chim muông bay thành đàn.
Lăng Tiêu ngồi trên một tảng đá lớn, cả người tỏa ra một cỗ khí tức nóng hổi, đất đai xung quanh bị đốt cháy.
- Ầm ầm...
Bỗng nhiên, bầu trời nổi mây đen, cả khoảng không bắt đầu tối sầm xuống, lôi điện lóe lên trên mây như những con rắn bạc.
- Xì xào...
Vài tiếng gió vang lên, Vương Hạo dẫn theo Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu xuất hiện cách đó không xa.
- Lão đại, đây là khảo nghiệm của Thiên Đạo sao?
Tiễn Vạn Dương nhìn lôi điện trên không trung, cả người run rẩy hỏi.
Vương Hạo gật đầu.
- Dung hợp thuộc tính bổn nguyên, chắc chắn phải nhận khảo nghiệm của Thiên Đạo, nếu không hợp cách thì sẽ bị đánh chết.
- Đánh chết?
Hai tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu nuốt ngụm nước bọt, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, bọn họ có nên dùng Hỏa Chi Bản Nguyên không đây?
- Các ngươi sợ sao?
Vương Hạo liếc hai thằng đàn em bên cạnh.
Tiễn Vạn Dương gật đầu.
- Lão đại, tư chất của tụi em có hạn, không thể so sánh được với ngài và Lăng Tiêu lão đại được, ngài nói nếu chúng ta có nên đi dung hợp Hỏa Chi Bản Nguyên không chứ?
Vương Hạo bình tĩnh, cứ như đang tự lẩm bẩm một mình.
- Vũ trụ chia ra ba loại đẳng cấp, một là chủng tộc cấp thấp, hai là chủng tộc cao đẳng, ba là chủng tộc siêu hạng, mà Nhân Tộc thì thuộc về chủng tộc cấp thấp, bọn họ không có cách nào tu luyện lực lượng thuộc tính, chỉ có thể mượn thuộc tính trong tự nhiên để đột phá, cho dù có sử dụng tinh thạch truyền thừa để có được thuộc tính thứ hai, thì trong mắt của chủng tộc cao đẳng, chúng ta cũng chỉ là trò cười mà thôi.
- Vì sao? Chẳng lẽ chủng tộc cao đẳng thì không cần thuộc tính thứ hai sao?
Trần Diệu tò mò hỏi.
Vương Hạo bĩu môi.
- Lực lượng thuộc tính mà Nhân Tộc cao đẳng tu luyện đều là nhờ Thiên Đạo ban tặng, uy lực hơn gấp mười lần so với hấp thu tinh thạch truyền thừa, nếu là ngươi, ngươi còn muốn chút lực lượng nhỏ yếu kia sao?
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu lắc đầu liên tục, nếu bọn họ có cơ hội được Thiên Đạo Phong Vương, vậy thì sẽ không ham chút lực lượng nhỏ bên trong tinh thạch truyền thừa nữa.
Giống như một người thường dùng đại pháo bắn nhau, bây giờ có kẻ đưa cho hắn một cây súng trường, hắn còn không thèm liếc nhìn một cái nữa là.
Đương nhiên, đối với những chủng tộc cấp thấp, hai thuộc tính giống như có hai cây súng trường trong tay, sức hấp dẫn này không phải ai cũng cưỡng lại được.
Tuy nhiên, nếu hấp thụ thêm một loại thuộc tính trong tinh thạch truyền thừa, để phụ trợ thêm chức nghiệp cũng không phải là không được.
Nhưng nếu đưa ra để chiến đấu thì thôi đi.
- Lão đại, chủng tộc siêu hạng là chủng tộc hấp thu thuộc tính bổn nguyên sao?
Tiễn Vạn Dương nhịn không được hỏi.
- Đúng vậy!
Vương Hạo gật đầu.
- Chủng tộc siêu hạng chính là chủng tộc hấp thụ thuộc tính bổn nguyên, có lẽ bọn họ có được bảo bối giống như Hỏa Liên Bổn Nguyên nên có thể liên tục làm cho đời sau trở thành chủng tộc siêu hạng.
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên sự kiên nghị.
Bọn họ có thể đi hấp thu tinh thạch truyền thừa, có được hai thuộc tính, nhưng đồng thời cũng giống như cả đời này cá ướp muối vậy, chênh lệch giữa họ và lão đại sẽ ngày càng lớn, thậm chí cuối cùng còn không đủ tư cách làm đàn em của ngài ấy nữa.
Mà muốn được Thiên Đạo Phong Vương, tất nhiên một kẻ sinh ra trong Nhân Tộc cấp thấp như bọn họ còn không đủ tư cách.
Nhưng bây giờ bọn họ chỉ cần có dũng khí dung hợp Hỏa Chi Bản Nguyên, vậy thì sẽ có cơ hội trở thành Nhân Tộc siêu hạng, sức hấp dẫn này không nhỏ tí nào.
Vì vậy, bọn họ phải liều mạng, không thành công cũng thành thụ.
- Ầm ầm...
Đúng lúc này, lôi điện màu tím trên bầu trời bổ về phía Lăng Tiêu đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Lăng Tiêu mở hai con mắt ra, trong ánh mắt lóe lên lửa đỏ rực, quanh người phát ra khí tức hỏa diễm khủng bố, đánh thẳng lên lôi điện trên trời đang bay xuống.
- Ầm ầm...
Một giây sau, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai màu hồng tím che kín bầu trời.
Nhưng sự khủng bố của lôi điện lại vượt qua dự đoán của mọi người, nhanh chóng đánh nát hỏa diễm, sau đó bổ lên người Lăng Tiêu.
- Aaa...
Lăng Tiêu hét lên thê thảm, cả người máu me đầm đìa, mùi thịt nướng lan tỏa khắp nơi.
- Ầm ầm...
Trên bầu trời lại có một đạo lôi điện được ngưng tụ, hung hăng bổ về phía Lăng Tiêu đang hấp hối.
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu quay đầu, không đành lòng nhìn lại, bây giờ Lăng Tiêu không còn sức lực để ngăn lôi điện kia nữa.
Vương Hạo nhăn mặt, dùng ý niệm của mình khống chế Linh Giới Cầu, ý đồ giảm bớt uy lực của khảo nghiệm Thiên Đạo.
Một giây sau, trên bầu trời có tiếng nổ lớn, sau đó lôi vân tản ra, lộ ra ánh mặt trời chói chang, mà lôi điện bổ về phía Lăng Tiêu cũng biến mất trong thiên địa.
- Aaa...
Vương Hạo lại bỗng nhiên ôm đầu hét thảm một tiếng, cảm giác đầu đau muốn chết, giống như bị mấy ngàn cây kéo đâm mạnh vào đầu.
- Lão đại!
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu kinh hãi, vội vàng chạy lên nâng Vương Hạo dậy.
- Leng keng, hệ thống nhắc nhở ký chủ, vì ký chủ ngăn cản Thiên Đạo khảo nghiệm người, nên Thiên Đạo nổi giận đánh xuống trừng phạt.
- Thiên Đạo đáng chết, sớm hay muộn gì ông đây cũng thịt ngươi!
Vương Hạo tức giận nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị tìm con trai Thiên Đạo là Lý Vân Dương đánh một trận cho hả giận.
- Leng keng, hệ thống nhắc nhở ký chủ, bây giờ ký chủ không nên khiêu khích Thiên Đạo, nếu không nhờ ký chủ có 2100 điểm số mệnh, thì vừa rồi phải chết là chắc.
- Điểm số mệnh Thiên Đạo!
Vương Hạo xoa xoa đầu, trong lòng đang nghĩ phải làm sao cho phụ thân đại nhân khóc hết nước mắt.
- Lão đại, ngài không sao chứ?
Vương Hạo lắc đầu.
- Ta không sao, chúng ta qua nhìn sư huynh thế nào rồi.
Trần Diệu kịp phản ứng lại, hắn vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Tiêu kiểm tra, kết quả là khí tức của hắn rất yếu, nếu không nhanh chóng điều trị, trong vòng một giờ chắc chắn phải chết.
- Thảm như vậy?
Vương Hạo nhăn mặt, lấy một con rối ra, viết tên Lăng Tiêu trên đó, lại bôi máu tươi của hắn ta lên, sau đó ngồi xổm xuống, lẩm bẩm niệm chú.
Hai đứa tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu trợn mắt há mồm, sư huynh sắp chết luôn rồi, vậy mà Lão Đại còn có tâm tình kiểm tra vu thuật có tác dụng không? Làm người không quá ác như vậy chứ?
Mấy phút đồng hồ sau, linh khí trong trời đất hội tụ về phía con rối, sau đó Vương Hạo lấy ra một lọ dược tề trị liệu tưới lên con rối.
Thấy như vậy, hai tiểu đệ có cảm giác Vương Hạo điên mất rồi, bây giờ là lúc cứu người, nhưng hắn lại dùng dược tề lên người con rối, nếu ngài không muốn cứu Lăng Tiêu thì cứ chít một tiếng, không cần làm vậy đâu?
Nhưng vào lúc này, kỳ tích lại xuất hiện, chỉ thấy Lăng Tiêu đang máu me đầm đìa cả người, lại nhanh chóng khôi phục lại.
- Đây là Vu Thuật sao?
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu bị chuyện xảy ra trước mắt làm cho khiếp sợ.
Vương Hạo nhăn mặt, hắn dùng dược tề cấp năm đấy, vậy mà đến người Lăng Tiêu thì cũng chỉ được hiệu quả như dược tề cấp ba, xem ra hiệu quả của vu thuật sơ cấp cũng không mạnh lắm.
Thất vọng, Vương Hạo thở dài, hắn lấy ra một cây kim châm dài, đâm thẳng vào tiểu đệ đệ của con rối, nghĩ chắc hiệu quả của nó cũng không lớn đâu.
- Aaa...
Lăng Tiêu lập tức tỉnh táo lại, ôm nửa người dưới kêu to, sau đó co lại thành con tôm bự...