Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 489: Chương 489: Vu thuật thượng cổ.




Đường biên cảnh Nhân Tộc và Ám Tinh Linh tộc.

Một ngày mới bắt đầu, tất cả binh sĩ nhân tộc thức dậy rửa mặt ăn cơm, chuẩn bị cho lát nữa lên chiến trường tử chiến với Ám Tinh Linh Tộc.

Nhưng tất cả mọi người không ngờ rằng, vốn dĩ Ám Tinh Linh tộc đang tấn công mãnh liệt lại bỗng nhiên lui về.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Nhạc Viễn Quang nhíu mày hỏi.

Vương Thiên Dật ngẫm nghĩ.

- Ngươi nói có phải là Hạo Nhi làm ra chuyện gì không?

Nhạc Viễn Quang sững sờ lại, hắn chần chừ nói.

- Có lẽ không phải đâu nhỉ?

Vương Thiên Dật hít sâu một hơi, cau mày nói.

- Hạo nhi nói bản thân có kế hoạch riêng, còn nói với người khác là mình đi tinh hệ Thiên Lô, bây giờ Ám Tinh Linh Tộc lại đột nhiên rút lui, làm sao ta không nghĩ gì được chứ?

Nhạc Viễn Quang nhịn không được hỏi.

- Vương huynh, ngươi chắc chắn là con trai ngươi giả mạo Chiến Vô Địch thật chứ?

Vương Thiên Dật gật đầu, chân thành nói.

- Ta cực kỳ chắc chắn, cái cảm giác huyết mạch tương liên này không thể sai được.

Nhạc Viễn Quang im lặng một lúc, sau đó lẩm bẩm nói.

- Không biết lúc trước ngươi có làm ra khoản nợ nào bên ngoài không, có con mà ngươi không biết thì sao?

Trên mặt Vương Thiên Dật hiện lên sự xấu hổ, cái tên Nhạc Viễn Quang này không thể đứng đắn hơn một chút sao? Nhìn mặt hắn thế này mà đi ra ngoài gieo giống lung tung à?

Lúc này, trong một chiến hạm Dũng Sĩ.

Triệu Y Linh đứng trước cửa sổ thủy tinh, lo âu nhìn vũ trụ bao la, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng Vương Hạo có thể bình an trở về.

Sau lưng cô có mấy cô gái mặc áo đen, đang nhịn không nổi mà tám chuyện.

- Các ngươi nói, mấy ngày nay tiểu thư bị làm sao vậy?

- Còn không phải do tên Vương Hạo kia làm cho mắc bệnh tương tư sao?

- Nghe nói lần này Ám Tinh Linh tộc lui lại là do Vương Hạo giở trò quỷ đấy.

- Ai mà biết cái đó, dù sao tên kia đến chỗ nào, thì chắc chắn chỗ đó gặp xui xẻo.

- Đúng vậy, lần trước năm mẫu hạm sử thi bị mất, hắn là kẻ đáng nghi nhất.

- Nghe nói bây giờ dân chúng đang rất tức giận, bọn họ yêu cầu bắt Vương Hạo lại, sau đó phán tử hình.

- Tử hình? Đừng có đùa, bây giờ trong Nhân Tộc có ai dám phán Vương Hạo tử hình đâu!

- Lời này nói đúng, những dân chúng ngu muội có lẽ còn không biết, thế giới này do ai sắp xếp.

- Đúng vậy, có Võ Tôn bảo kê, ai dám giết Vương Hạo?

- Nhưng thanh danh của Vương Hạo đã thối nát hết rồi, dù không giết hắn, ở trong tộc cũng không có chỗ cho hắn dung thân nữa.

...

- Câm miệng!

Triệu Y Linh tức giận, quay đầu mắng một tiếng.

Mấy cô gái mặc áo đen giật mình, đây là lần đầu tiên các cô thấy Triệu Y Linh tức giận đến mức này, nên không biết làm sao bây giờ.

Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Y Linh rưng rưng nước mắt, sắc mặt kích động hét lên.

- Ta nói cho các ngươi biết, Vương Hạo là anh hùng, là anh hùng chân chính, hắn tốt hơn những kẻ ra vẻ đạo mạo kia gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần,... Bọn chúng không xứng đáng để so sánh với hắn.

Mấy cô gái áo đen bị dọa cho kêu to một tiếng, vị tiểu thư này từ nhỏ đã kiêu ngạo như một nữ vương, sao hôm nay lại khóc lóc bi thương đến vậy chứ?

Chẳng lẽ tiểu thư đã thấy rõ khuôn mặt thật của Vương Hạo, nên biết mình đã nhìn nhầm người, sau đó khóc thương tâm như vậy?

Không kịp suy nghĩ nhiều, mấy cô gái áo đen bắt đầu bước về phía trước an ủi.

- Tiểu thư, là chúng tôi sai, cô đừng khóc nữa.

- Thật ra dù Vương Hạo có khốn nạn một chút, nhưng lại thật lòng với tiểu thư.

- Còn không phải sao, 500 vạn đại quân nói đưa là đưa ngay.

- Nghe nói, lần này Hoàng Gia cho chúng ta 500 vạn trang bị, cũng là do Vương Hạo làm.

- Đúng vậy, đàn ông xấu xa cũng không sao, chỉ cần tốt với cô gái của mình là được.

- Chúng ta phải cho Vương Hạo chút lòng tin, chắc chắn hắn sẽ làm được tốt nhất.

...

Mấy cô gái mặc đồ đen vắt hết óc suy nghĩ, cảm thấy Vương Hạo không có nửa xu quan hệ gì đến anh hùng hết, cuối cùng chỉ có thể dùng lời nói mập mờ, tận lực tô vẽ Vương Hạo thành người đàn ông tốt mà thôi.

Đúng lúc này, một cô gái mặc đồ đen chạy đến.

- Tiểu thư, vừa rồi lính trinh sát báo về, nói là đã tìm được nguyên nhân Ám Tinh Linh Tộc lui quân, hình như là Ma Sát Tinh bị người ta nổ mất, nên bây giờ bọn họ đang đi lùng bắt kẻ kia.

- Cái gì?

Mọi người ở đây hét lên một tiếng, có cảm giác đầu óc không đủ dùng.

Ma Sát Tinh chính là Đế Tinh của Ám Tinh Linh, lại nằm ở trung tâm tinh hệ Thiên Lô, có thể nói là có binh lực trùng trùng điệp điệp bao quanh, cho dù muốn đi vào còn khó khăn.

Bây giờ ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, nổ luôn Ma Sát Tinh đây?

- Chắc chắn là Vương Hạo.

Triệu Y Linh dừng thút thít nỉ non, nước mắt trên mặt cũng biến mất, cô nghiêm túc nói.

- Người đâu, truyền lệnh của ta, Thiếu Soái Quân tấn công toàn diện, dù phải xé, cũng phải làm ra một vết rách cho ta.

- Tiểu thư, mong cô nghĩ lại, Ám Tinh Linh Tộc có vài tỷ đội ngũ, nếu như đánh nhau, không khác gì lấy trứng chọi đá cả.

Cô gái mặc áo đen kinh hãi, vội vàng nói tiếp, cô cũng nhận ra những quý tộc kia sẽ không phái binh đến giúp đỡ các cô.

Điều này cũng có nghĩa là, các cô cần chiến đấu với địch nhân nhiều gấp mấy chục lần, dù một mình có chiến đấu dũng mãnh đến đâu, nhưng nếu không có cứu viện, thì cuộc chiến này sẽ thua không nghi ngờ.

- Ai dám nhiều lời, cứ theo quân pháp mà làm,

Triệu Y Linh cực kỳ uy nghiêm, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

- Vâng.

Cô gái áo đen cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi truyền đạt quân lệnh.

Triệu Y Linh quay đầu nhìn về vũ trụ tinh không đen kịt ngoài kia, ánh mắt uy nghiêm chậm rãi biến mất, thay vào đó là sự lo lắng nồng đậm.

...

Tinh hệ Thiên Lô.

Một phi thuyền đang sử dụng bước nhảy không gian, bay nhanh về phía tinh hệ Ngân Hà.

Trong phi thuyền.

Vương Hạo đang lật xem một cuốn sách màu đen tìm được trong bảo khố của Ám Tinh Linh Vương.

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu tò mò duỗi đầu nhìn về phía cuốn sách da đen, bọn họ còn nhớ sau khi Vương Hạo nhìn xong bảo khố của Nữ Vương Ám Tinh Linh, đều không có hứng thú với những bảo vật khác, chỉ có cảm giác đối với cuốn sách da đen này.

- Lão đại, quyển sách này có gì tốt vậy?

Tiễn Vạn Dương nhịn không được hỏi, những chữ trên kia giống như là thiên thư vậy, hắn xem chẳng hiểu được chữ nào.

Vương Hạo nhẹ giọng trả lời một câu.

- Vu thuật chi thư!

- Vu thuật chi thư?

Hai tiểu đệ ngơ ngác, tất nhiên là chưa bao giờ nghe nói đến vật này.

Vương Hạo gật đầu.

- Căn cứ vào chữ trên sách, vu thuật là tà thuật thượng cổ của Nhân Tộc, chỉ cần viết tên và nhỏ một giọt máu của kẻ cần khống chế lên con rối, sau đó đọc chú ngữ vu thuật, vậy thì ngươi làm gì con rối đó, người bị lấy máu sẽ bị giống y vậy.

- Không thể nào!

Hai tiểu đệ không hề tin tưởng, loại chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?

- Ta cũng không tin, nếu không chúng ta thử một chút?

Vương Hạo nhướng mày, gọi hệ thống muốn học tập Vu Thuật.

- Leng keng, bản vu thuật trong tay ký chủ là bản sơ cấp, học tập cần 1000 vạn điểm tội ác.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ dùng 1000 vạn điểm tội ác học tập vu thuật sơ cấp, đối tượng thi thuật không được vượt qua tu vi Võ Đế.

Hai tiểu đệ quyết đoán lắc đầu, mặc dù bọn họ không tin vu thuật tồn tại, nhưng vị lão đại nhà mình thường có thể thông hiểu những thần kỹ khác người, nên vì cái mạng nhỏ của mình, tuyệt đối không được dại dột đi thử.

Vương Hạo nheo mắt lại, hai tiểu đệ của mình không phối hợp, vậy thì điểm tội ác của hắn thêm nhiều sao?

- Leng keng...

Đúng lúc này, vòng tay trí tuệ nhân tạo của Tiễn Vạn Dương vang lên, hắn ấn mở ra xem, là người trong Linh Giới Cầu gửi tin đến, trên đó viết là trong Linh Giới Cầu mưa gió thay đổi nhanh chóng, có lẽ là Lăng Tiêu đã dung hợp thành công Hỏa Chi Bản Nguyên, chuẩn bị nhận sự khảo nghiệm của Thiên Đạo.

- Ta đã lâu ngày không gặp vị sư huynh này rồi, xem ra phải chúc mừng hắn một chút mới được.

Thấy như vậy, hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đều thở ra một hơi, đồng thời cũng mặc niệm ba phút cho Lăng Tiêu, vừa mới xuất quan đã bị Vương Hạo nhìn chằm chằm vào, đúng là đứa nhỏ mệnh khổ...

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.