Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 404: Chương 404: Công phu sư tử ngoạm.




- Cái gì mà lừa gạt tài sản? Ngài đừng có mà oan uổng người tốt!

Vương Hạo cảnh cáo.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cúi đầu muốn mửa, oan uổng ông nội mi, không tự soi mặt vào nước tiểu xem thử, loại người như mi mà cũng gọi là người tốt được à? Rõ ràng là tiểu nhân đê tiện.

Tổng thống thở sâu một hơi, ông ta lạnh lùng nói.

- Vương Hạo, bản tổng thống khuyên ngươi thả năm vạn hộ vệ ra, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!

- Ngài nghĩ ông đây là kẻ ngu à?

Vương Hạo giơ ngón giữa với tổng thống.

- Muốn người thì phải trả thù lao, nếu không nôn tiền ra thì ông đi mà nhặt xác.

- Mày...

Tổng thống giận dữ.

Thu Lôi lạnh lùng nói.

- Tổng thống đại nhân, những người đó là do Vương Hạo dùng Sứ Giả Hòa Bình đổi về, ngài không muốn tốn tiền mà lấy về, ngài cảm thấy có khả năng không?

Các vị đại lão ở đây đều gật gật đầu.

- Lời này nói đúng, người là do Vương Hạo cứu, hắn là kẻ vắt cổ chảy ra nước, nếu như ngài không cho hắn chút gì thì hắn sẽ không thả người đâu.

- Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù tên Vương Hạo này không phải hạng tốt lành gì, nhưng hắn đã chủ động cứu người, xem như là đáng quý.

- Thật ra Vương Hạo cũng chỉ là thanh niên nông nổi một chút, nhưng vẫn biết phân biệt phải trái đúng sai rõ ràng.

- Đúng vậy, dù không có trang bị, vẫn có thể sống được, nhưng nếu không có người, vậy thì cái gì cũng hết.

- Năm vạn hộ vệ đấy, đó là lực lượng mạnh chứ có phải ít đây, rất cần cho việc chống Ám Tinh Linh Tộc, nên ta thấy chuyện ban thưởng cho Vương Hạo cũng không quá đáng.

- Lời này nói đúng, nếu như không có người, vậy thì có nhiều trang bị cũng chẳng được gì.

-...

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu trợn trắng mắt, không phải là lão đại nhà mình nổi loạn thời thanh niên đâu, rõ ràng là gặp được dê béo, nếu không làm thịt một trận thì thật xin lỗi liên minh và nhà nước.

Trong lòng tổng thống nghẹn một hơi, nhưng kẻ kia nói chuyện có chút chột dạ nào không hả? Trang bị cho mười vạn đội hộ vệ, 100 viên đạn Đông Phong, 1000 viên đạn đạo tinh không, chừng đó tốn bao nhiêu tiền hả?

Cho dù phủ tổng thống nhà hắn có tiền, nhưng không thể lãng phí như vậy được.

Đồng thời, trong lòng tổng thống hận không thể đập chết Liêu Vân Xuyên, cho hắn năm vạn hộ vệ để tìm lí do tiêu diệt Vương Hạo, nhưng kết quả lại ngược lại, Vương Hạo không bị gì thì thôi, vậy mà còn bắt hắn đền một số tiền lớn để chuộc người về, đúng là trộm gà không được còn cmn mất một nắm gạo.

Quan Tân Hùng bên cạnh cũng có sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong lòng càng ngày càng lo lắng.

Nhất là tốc độ phát triển của Vương Hạo, hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn, nếu tiếp tục để như vậy, đừng nói đến chuyện giết Vương Hạo, bản thân có thoát khỏi tay Vương Hạo hay không cũng là vấn đề.

Đáng tiếc bây giờ hắn bị Ám Tinh Linh Tộc cuốn lấy, cho dù biết sau này sẽ bị Vương Hạo uy hiếp, nhưng vẫn không thoát thân đi ra giết Vương Hạo được.

- Mười chiếc chiến hạm Dũng Sĩ, một chiếc chiến hạm Chiến Phù, còn lại là 50 vạn đại quân đã qua lễ rửa tội bằng máu và lửa, bây giờ Vương Hạo đã được xem là chư hầu một phương.

Quan Tân Hùng càng nghĩ càng sợ hãi.

Hắn thật sự không thể nào hiểu được, sao chỉ một thời gian ngắn như thế mà Vương Hạo có thể tạo ra được một quân đoàn quy mô lớn.

Nhất là Thiếu Soái Quân, sau hai lần tẩy rửa bằng máu, bọn họ đã lớn lên rất nhanh, đã có đủ kinh nghiệm chinh chiến lâu dài, nếu như được binh lính có kinh nghiệm cao dạy dỗ, chắc chắn sẽ trở thành binh chủng hợp cách.

Ngoài ra, Thiếu Soái Quân có Quân Hồn thuộc về mình, Quân Hồn của bọn họ lại trung thành với Vương Hạo.

- Đáng sợ, tiểu tử này còn đáng sợ hơn cha hắn rất nhiều...

Quan Tân Hùng khiếp sợ nhìn Vương Hạo, trong lòng hắn quyết định, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải tiêu diệt Vương Hạo khi hắn chưa kịp lớn, nếu không tương lai sẽ thành mối họa lớn.

Lúc này, Kiếm Thái Phong mở miệng nói.

- Vương Hạo tuổi còn trẻ mà đã biết lấy đại cục làm trọng, không chỉ giúp chúng ta ngăn chặn dị tộc, ổn định hậu phương, còn cứu được đồng bào chịu khổ trở về, ta cảm thấy nên ban thưởng cho hắn.

Vừa dứt lời, các đại lão hai liên bang liên tục gật đầu.

- Nên ban thưởng, bây giờ chiến loạn nổi lên bốn phía, Nhân Tộc chúng ta cần một bảng Anh Hùng.

- Đúng vậy, tên nhóc Vương Hạo có suy nghĩ linh hoạt, là nhân vật lãnh tụ của tương lai.

- Nếu không chúng ta ban thưởng cho hắn một tinh cầu cấp năm, nằm ở liên bang Diệu Thiên đi.

- Ông nội mi, đi đào góc tường liên bang Stars chúng ta à, mi nghĩ chúng ta là người chết hết hử?

- Bây giờ chúng ta đã liên minh, ngươi đang khơi mào nội đấu đấy!

- Khơi ông nội mày, liên bang Stars chúng ta không có tinh cầu cấp năm à!

- Không phải chúng ta cho một tinh cầu sao, vẫn là đồ của chung mà.

- Ông nội mày cút, liên bang Stars chúng ta không có gì, nhưng tinh cầu cấp năm lại rất nhiều nhé!

- Đủ rồi đấy, ngươi mắng ông đây một câu nữa thử xem!

- Ông nội mi, tao mắng đấy, mi làm được gì tao?

- Cmn!

- Đm!

- ...

- Khụ khụ...

Vương Hạo ho khan một tiếng, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Chuyện các vị muốn cho tôi tinh cầu cấp năm ấy, đợi sau này sẽ nói riêng với nhau, bây giờ chúng ta nên bàn một chút về vấn đề tiền nong mới đúng!

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu trợn trắng mắt, còn nói chuyện riêng? Rõ ràng là chuẩn bị thịt dê béo.

- Đền tiền.

Trong lòng các vị đại lão lập tức khó chịu, phải nộp tiền cho con chó nhà mình nuôi, dù ai gặp chuyện này thì cũng không thoải mái nổi.

Nhưng bọn họ không còn cách nào khác, những dị tộc kia thật biết chọn thời gian, sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc này mới chết người.

- Thôi, xem như cho chó tiền mua thức ăn.

Kiếm Thái Phong khoát tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Các vị đại lão không có cách nào khác nên cũng gật đầu, đây là biện pháp tạm thời được nhất.

- Hừ, cho dị tộc đắc ý hai mươi ngày đã, đợi Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, chính là ngày tận thế của bọn chúng.

Hạ Đông Thăng hừ lạnh một tiếng.

Các vị đại lão gật đầu, trong lòng quyết định sau này phải đánh cho dị tộc tàn phế hết, cho bọn họ hiểu được, Nhân Tộc chính là chủ nhân, mà bọn họ mãi mãi chỉ là con chó.

- Dị tộc cần gì?

Thủy Dao mở miệng hỏi.

Vương Hạo bẻ bẻ mấy ngón tay.

- Bọn họ nói muốn 200 vạn bộ đồ trang bị vương bài, 200 viên tinh cầu tứ cấp, mười chiến hạm Dũng Sĩ, ngoài ra còn cần 5 thợ sửa chữa nhà máy số lớn, đúng rồi, còn cần dây chuyền sản xuất đạn đạo tinh không...

Hai tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đều há hốc mồm, lão đại đúng là cái gì cũng giám nói nhỉ! Đó chính là hậu viện quân đoàn vương bài đấy!

Không biết hắn có hiểu không, nếu như chuyện này bị phát hiện, chắc chắn chết không có chỗ chôn!

- Hizz hà!

Các vị đại lão thở hổn hển, tức đến mức hận không thể chạy đến diệt dị tộc luôn, bọn chúng đúng là nhân lúc cháy nhà hôi của, đúng là dùng công phu sư tử ngoạm mà!

Kiếm Thái Phong híp mắt đánh giá Vương Hạo, hắn nhìn thấy trong mắt Vương Hạo có sự vui sướng, trong lòng lập tức hiểu rõ, dị tộc tuyệt đối không cần nhiều như vậy, chắc chắn là tiểu hồ ly này muốn tham ô rồi.

- Khụ khụ!

Kiếm Thái Phong ho khan một tiếng.

- Những thứ này chúng ta gửi tạm ở chỗ dị tộc một thời gian, đợi hai mươi ngày sau, chúng ta tự mình đến lấy lại.

Các vị đại lão gật đầu đồng ý, trong lòng bắt đầu xoa xoa tay, muốn đập Ám Tinh Linh Tộc một trận cho bớt giận trước.

Sau khi toàn bộ hình ảnh biến mất, Vương Hạo chống cằm tự hỏi bản thân nên làm gì tiếp theo, dã tâm của hắn lúc này đã cực kì lớn, mà những nhân vật này không thỏa mãn nổi khẩu vị của hắn nữa rồi.

++++++++++++++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.