Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 403: Chương 403: Gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no.




Trong vũ trụ đen kịt.

Chiến hạm số 1 đang chạy.

Vương Hạo ngồi trong phòng điều khiển, ôm tiểu bạch mềm mại trong lòng, phía trước là hình ảnh toàn bộ tin tức, trên màn hình chính là một phòng họp, bên trong có rất nhiều ông già đang ngồi, bọn họ chính là các đại lão cao tầng của liên bang.

Phó hội trưởng công hội Dược Tề, Băng Xảo cau này nói.

- Vương Hạo, ý ngươi là muốn chúng ta kí kết khế ước chia cắt đất đai, từ đó mà kéo dài thời gian!

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu yên lặng cúi đầu xuốn, trong lòng phục Vương Hạo sát đất, vừa kiếm được một món béo bở ở bên dị tộc, bây giờ lại qua đây kiếm bên nhân tộc.

Hắn lợi dụng khoảng cách xa xôi giữa hai phe cao tầng với nhau, áp dụng chính sách lỗ thủng trong cuộc nói chuyện, dâu diếm cả hai bên.

Một bên thì nói với dị tộc là muốn chia sẻ tinh cầu, quay qua bên Nhân Tộc lại kêu muốn cắt đất đền tiền.

Cái phần tiền đền cắt đất kia thì khỏi phải nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ rơi vào túi của Vương Hạo rồi.

Nhưng cũng như câu nói kia: Gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no.

- Đúng vậy.

Vương Hạo gật đầu.

- Chỉ cần dị tộc có tiền, thì sẽ có địa bàn của mình, tôi muốn hai bên sẽ không đi ra quấy rầy nhau, thì sẽ chẳng có vấn đề gì nữa.

- Nói hươu nói vượn!

Quan Tân Hùng hừ lạnh một tiếng.

- Nếu cắt đất đền tiền thì giống như việc Nhân Tộc chúng ta cúi đầu với dị tộc, nếu chuyện này được truyền ra ngoài, chúng ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?

Vừa dứt lời, cao tầng hai liên bang bắt đầu cãi vã.

- Lời này nói đúng, dị tộc chính là chó mèo chúng ta nuôi nhốt, bây giờ lại bắt chúng ta cúi đầu, sau này còn mặt mũi gì nữa?

- Đây chỉ là kế tạm thời mà thôi, còn hơn là không ổn định như bây giờ!

- Không ổn định thì không ổn định, chúng ta tuyệt đối không cúi đầu trước dị tộc.

- Các ngươi có lí trí thêm chút được không, nếu duy trì tình hình này thì vật tư của chúng ta không thể vận chuyển đến tiền tuyến được, đây không phải là cho Ám Tinh Linh Tộc cơ hội sao?

- Nhưng so với việc cúi đầu với chó nhà mình nuôi, thà giết ta đi còn dễ chịu hơn.

- Ông nghĩ chúng tôi dễ chịu à? Ai có thể nói bọn chó kia cho chúng ta chọn thời gian sao?

- Sau chuyện lần này, chúng ta phải diệt hết dị tộc đi, chấm dứt hậu hoạn về sau.

- Các ông muốn diệt kiểu gì? Bọn chúng cứ chạy vào tinh hệ dị tộc trốn, các ông lấy gì để diệt? Đi vào chịu chết với bọn họ à?

- Dị tộc đáng chết, đều là con chuột nhắt, đến lúc này còn chui vào hang mà trốn.

- ...

Nhìn các vị bô lão kia cãi lộn, Tiễn Vạn Dương nói nhỏ.

- Lão đại, anh nói mấy ông kia sẽ chịu chia đất đền tiền sao?

- Cái này phải xem áp lực mà Ám Tinh Linh Tộc mang đến cho bọn họ nặng bao nhiêu.

Vương Hạo nhếch khóe miệng.

- Nhưng ta có cảm giác, áp lực của bọn họ cực lớn đấy, nếu không thì làm gì có chuyện Võ Thánh dị tộc xuất hiện lâu như vậy mà bọn họ còn chưa phái người đến đây, cũng không có bất kì hành động nào.

Tiễn Vạn Dương gật đầu, cảm giác Vương Hạo nói rất có đạo lí.

Nếu như chiến sự trên tiền tuyến không căng thẳng, chắc chắn sẽ không có chuyện không điều động nổi binh lực, những đại lão nhân tộc tuyệt đối sẽ không cho hậu bối nhà mình đi đánh Võ Thánh, càng không có chuyện lấy ra mười viên bảo thạch không gian để ban thưởng.

Lúc này, Kiếm Thái Phong mở miệng hỏi.

- Vương Hạo, nếu Nhân Tộc chúng ta đồng ý điều kiện cắt đất đền tiền, ngươi cảm thấy dị tộc sẽ yên ổn được bao lâu?

- Hai tháng là không phải vấn đề.

Vương Hạo nghĩ lại rồi nói.

- Nhưng nếu để qua hai tháng, ta cũng không cam đoan được những dị tộc kia có thay đổi suy nghĩ không, được một tấc lại tiến thêm một thước.

Thủy Dao nhăn chân mày lá liễu lại.

- Thật ra hai tháng là đã tốt rồi, chủ cần chúng ta ở đây tập kích Ám Tinh Linh Tộc bị thương, sau đó nhân dịp bọn họ đang tu dưỡng, cho viện quân đi giải quyết dị tộc, vậy thì không còn vấn đề gì nữa.

- Vậy thì cứ để dị tộc đắc ý một thời gian đi, hai tháng sau chúng ta sẽ cho bọn chúng biết sự lợi hại.

Quan Tân Hùng lại cười nói.

- Mọi người đừng quên, trong tay Vương Hạo có một Sứ Giả Hòa Bình, chỉ cần hắn nhân lúc đang đàm phán dị tộc mà nổ pháo, vậy thì chúng còn có vốn liếng gì để hung hăng chứ?

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vui mừng.

- Không hổ danh là tư lệnh đại nhân, ý này rất tốt.

- Lần trước ta còn tức giận, các ngươi dám đưa một Sứ Giả Hòa Bình cho một tên nhóc xấu xa, bây giờ thì không giận nữa.

- Chỉ cần tiêu diệt được hai tên Võ Thánh kia, thì chúng ta mới yên tâm đối phó với Ám Tinh Linh Tộc.

- Đúng, trước đây Vương Hạo lừa bịt tiểu bối trong nhà ta, làm nhà ta bị tổn thất thê thảm, bây giờ chúng ta không cần hắn bồi thường nữa, xem như là quân phí cho hành động lần này.

- Ta cũng không cần hắn bồi thường, xem như quân phí đi cũng được.

- ...

Vương Hạo nhắm mắt lại, trong lòng lại cười lạnh, muốn cho hắn nã pháo mà không muốn trả tiền, có mỡ mà húp, làm gì có chuyện ngon như thế.

Hơn nữa dù bọn họ có trả tiền, hắn cũng không nã pháp đuổi giết dị tộc Võ Thánh đâu.

Bởi vì hắn còn mong khế ước cắt đất đền tiền được kí kết thành công đây này, như thế tội danh hắn bán nước mới được thành lập, sau đó sẽ bị nhân loại nhổ nước bọt mà mắng, điểm tội ác mới có thể cuồn cuộn chảy vào.

Đương nhiên, điều quan trọng là, chỉ cần cao thủ Nhân Tộc ra tay diệt dị tộc, rồi nói đó chỉ là kế tạm thời, thì thanh danh của hắn lập tức được tẩy trắng.

Như vậy, trước mắt có nhiều chỗ hấp dẫn như thế, hắn muốn khế ước này tuyệt đối được kí kết thành công.

- Các vị đừng nghĩ nhiều, Sứ Giả Hòa Bình trong tay ta đã cho dị tộc.

Vương Hạo thở dài.

- Cho dị tộc?

Hai phe cao tầng đại liên bang đều há hốc mồm, sau đó tức giận, đứa nhỏ nhà này có phải bị ngu rồi không, sao có thể đem hung khí cho bọn dị tộc chứ?

Vương Hạo thở dài.

- Ai kêu từ bé tôi là người dễ mềm lòng đây, tôi dùng Sứ Giả Hòa Bình đổi 30 ức bình dân, còn có con trai tổng thống Stars của chúng ta nữa, Liêu Vân Xuyên, và năm vạn đội hộ vệ phủ Tổng Thống.

- Cái này...

Hai phe liên bang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Hạo, với đức hạnh của thằng nhóc này, còn có chuyện mềm lòng từ bé à? Sao lại làm cho bọn họ có cảm giác không thể tin nổi đây?

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu thầm trợn trắng mắt, vị lão đại này nói láo vãi cả trứng.

30 ức bình dân kia, còn có Liêu Vân Xuyên và hộ vệ phủ tổng thống, rõ ràng là do Khải Long muốn lần kí kết khế ước này được thuận lợi, đưa đi hối lộ.

Vậy mà đến miệng của Vương Hạo, hắn lại kêu mình dùng Sứ Giả Hòa Bình đổi về, không chỉ xây được hình tượng cao lớn cho mình, còn kiếm được lời từ phủ tổng thống nữa.

Kiếm tiền tốc độ nhanh vậy, đúng là làm người ta không phục không được!

- Này, tổng thống đại nhân, ngài có muốn con trai và năm vạn đội hộ vệ kia không?

Vương Hạo hỏi.

Tổng thống cau mày nói.

- Tất nhiên là muốn.

Vương Hạo gật gật đầu.

- Nếu ngài muốn, vậy thì chuẩn bị cho tôi trang bị mười vạn đội hộ vệ, 100 viên đạn Đông Phong, 1000 viên đạn đạo tinh không, chỉ cần ngài chuẩn bị xong, tôi sẽ mang người về.

- Vương Hạo, ngươi có ý gì? Muốn vơ vét tài sản của tổng thống ta sao?

Tổng thống cực kỳ tức giận...

______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.