- Người nào?
Bất Tử Hiên Thiếu kinh hãi, trò chơi vừa mới bắt đầu, không thể nào có người đến đây trong khoảng thời gian ngắn như vậy được!
Ngay khi Bất Tử Hiên Thiếu quay đầu nhìn lại, lập tức có biểu cảm như thấy quỷ, chỉ thấy cả đám người Vương Hạo đang mỉm cười như đang chào hỏi hắn.
- Có ngoài ý muốn không? Có vui mừng hay không?
Vương Hạo nhíu mày nói.
Sắc mặt của Bất Tử Hiên Thiếu biến thành màu đen, hắn vốn nghĩ đám người Vương Hạo có thể cho hắn chơi đùa một thời gian, đuổi đi sự nhàm chán.
Nhưng ai biết những người này lại không làm theo quy củ bình thường, mạnh mẽ phá hỏng trò chơi của hắn, rõ ràng là khinh người quá đáng.
Lâm Mộng Mộng duỗi cái tay nhỏ ra, cười hì hì nói.
- Nhanh đưa truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần ra, còn có bảo tàng tư nhân của ngươi nữa.
Bất Tử Hiên Thiếu nhếch miệng nói.
- Ngươi đòi thì ta phải đưa sao, vậy thì Bản Thiếu còn có mặt mũi nữa hay không?
Lâm Mộng Mộng tức giận nói.
- Ngươi! Sao ngươi lại không chịu giữ lời chứ?
- Bản Thiếu nói chuyện luôn tùy tâm trạng, bây giờ ta đang khó chịu, tất nhiên là không đưa ra rồi.
Bất Tử Hiên Thiếu dùng vẻ mặt chơi không vui nói, lúc đầu hắn còn muốn chơi một trò chơi thật kích thích, nhưng bây giờ nói bỏ là bỏ ngay, tâm trạng hắn mà tốt được mới lạ.
- Ngươi ...
Lâm Mộng Mộng giận đến dậm chân, hận không chạy lên tát cái tên không biết xấu hổ này mấy bạt tai.
Thịnh Văn Kiệt hít một hơi rồi nói.
- Bất Tử Hiên Thiếu đúng là giống y như trong truyền thuyết, vừa chính lại vừa tà, thích làm theo ý mình, đúng là kẻ không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!
Bất Tử Hiên Thiếu chắp tay nói.
- Cám ơn đã khen ngợi.
Lâm Mộng Mộng hầm hừ nói.
- Ngươi thật sự cho rằng không lấy ra thì ta không tìm được sao? Chắc chắn bản cô nương sẽ cảm ứng ra được.
Vương Hạo giữ chặt Lâm Mộng Mộng, nói nhỏ.
- Không cần cảm ứng, nếu ta nhìn không nhầm, toà Cung Điện này có thể che đậy được Thiên Cơ, chỉ bằng tu vi bây giờ của ngươi, không thể cảm ứng được vị trí của truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần đâu.&Bất Tử Hiên Thiếu lại cười nói.
- Không hổ danh là người mà Bản Thiếu cảm thấy hứng thú, mới đó mà đã nhận ra vấn đề.
Vương Hạo cười cười.
- Đã biết ta không phải người bình thường, vậy còn không tự giác giao đồ ra, chẳng lẽ ngươi đã quên, bây giờ ngươi không có tu vi gì sao?
Bất Tử Hiên Thiếu cười to nói.
- Năm đó Tứ Đại Chí Tôn ai cũng mạnh hơn Bản Thiếu, còn đánh cho Bản Thiếu thừa sống thiếu chết, không có sức đánh trả, cho nên Bản Thiếu đã trút giận lên người nhà bọn họ, ngủ với vợ bọn họ, vừa đội nón xanh ông bố xong thì đá bể trứng thằng con, làm cho bọn họ đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng tức đến mức suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, ngươi nghĩ rằng Bản Thiếu sẽ để ngươi vào trong mắt sao?
Bất Tử Hiên Thiếu cười vui vẻ, không hề che giấu hành vi xấu hổ hiếp yếu sợ mạnh của bản thân.
Cả đám người suýt nữa thì té xỉu, người vô sỉ thì bọn họ cũng đã từng gặp qua, nhưng vô sỉ đến trình độ này thì chưa từng thấy, khó trách mọi người trong thời đại Thượng Cổ lại đặt biệt danh cho hắn là Hiên Tiện Nhân.
Vương Hạo khinh bỉ nói.
- Ta cảm thấy ngươi hoàn toàn chưa phát huy nổi hai cái từ vô sỉ này, chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào sức mạnh, đúng là không có một chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Bất Tử Hiên Thiếu hừ lạnh một tiếng, nói.
- Đừng có ăn nói bậy bạ, Bản Thiếu ta vô sỉ là do trời sinh, sao không có hàm lượng kỹ thuật được chứ?
Vương Hạo dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn.
- Nếu như là ta, chắc chắn ta sẽ nghĩ cách trở thành bạn tốt của Tứ Đại Chí Tôn, sau đó chậm rãi tiếp cận chị dâu, nếu như chị dâu muốn xinh đẹp, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp cướp đoạt dược tề mỹ dung cho cô ấy, nếu như chị dâu là người yêu trẻ con, ta sẽ thường xuyên đưa cô ấy đi nhà trẻ để làm quen với các em nhỏ, nếu như chị dâu cần người làm bạn, ta sẽ xuất hiện ngay bên người cô ấy, nếu chị dâu cần yên tĩnh, ta sẽ giật Đại Chí Tôn đi theo cô ta ... Cứ thế mà tiếp tục, vị chị dâu này chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, ta không chỉ lấy được thân thể họ, mà con muốn lấy luôn trái tim, làm cho Tứ Đại Chí Tôn thống khổ sống không bằng chết.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hiện ra một câu con mẹ nó thật lớn.
Thằng Vương Hạo này lại thành công thay đổi giới hạn của hai từ vô sỉ của bọn họ rồi.
Bất Tử Hiên Thiếu vỗ đầu một cái, sau đó ảo não nói.
- Năm đó Bản Thiếu chơi người phụ nữ mà Tứ Đại Chí Tôn yêu mến nhất, đã có thể làm cho bọn họ tức đến mức suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nếu mà trộm được trái tim của mấy cô gái kia nữa, tuyệt đối có thể làm cho bọn tức sống tức chết, thậm chí khốn khổ vì tình, sau đó tẩu hỏa nhập ma.
Vương Hạo đắc ý nói.
- Cho nên ta mới nói ngươi quá non, ngay cả trình độ vô sỉ ngươi còn không được nữa là.
- Không được?
Bất Tử Hiên Thiếu không vui vẻ tí nào, hỏi.
- Vậy tiểu tử nhà ngươi có cái gì hơn người?
Vương Hạo dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Sự tích huy hoàng của ta nhiều lắm, nào là lừa đồ ăn vặt của trẻ con, không nhường ghế cho ông già trên xe buýt, hạ mị dược cho gái đẹp, gái xấu thì hạ thuốc xổ, có lần đá nát trứng của vạn tên đàn ông, giảm bớt áp lực cạnh tranh, sau lưng thì ức hiếp người tàn tật, nhưng bên ngoài thì đi theo phóng viên đưa ấm áp, đẩy đối thủ cho Nhân Yêu, hoàn toàn bẻ cong hắn, gặp nguy hiểm thì lập tức mượn gió bẻ măng, dẫn phát chiến tranh, lừa gạt người đời nói mình là Chúa Cứu Thế, từ đó nhẹ nhõm đi tán gái, có thể đi đến không gian Thiên Mệnh để ức hiếp người đại diện Thiên Đạo, lột đồ lót của cô ta… Ngươi đã làm qua những chuyện đó sao? Muốn so sự vô sỉ với ta, người còn chưa đủ tư cách!
Bất Tử Hiên Thiếu trợn mắt há mồm, đúng là hắn chưa từng làm qua những chuyện này, nên bây giờ hắn có cảm giác như đang nhìn lên một ngọn núi cao.
Tất cả mọi người đều bất lực đậu đen rau muống, hai tên khốn này đúng là chẳng có gì tốt cả, thằng nào cũng không biết xấu hổ như nhau.
Ái Nhi cực kỳ ngạc nhiên, cô không hiểu vì sao Vương Hạo lại tự nhận bản thân lừa gạt người đời?
Đợi đến khi Tứ Đại Chí Tôn quay trở về giết Thiên Đạo, ngoài Vương Hạo ra, còn ai có thể ngăn cản được bọn họ nữa sao?
- Kệ nó, mặc dù Vương Hạo đại nhân có hơi vô sỉ một chút, nhưng chắc chắn hắn sẽ là người cứu vớt vũ trụ, là Chúa Cứu Thế không thể thay đổi được.
Ái Nhi nghiêm túc nghĩ, trong lòng cực kỳ chắc chắn rằng, Vương Hạo chính là Chúa Cứu Thế.
- Không phải bản thiếu không biết trộm đi trái tim của những người phụ nữ kia, chỉ là do năm đó không nghĩ đến mà thôi.
Bất Tử Hiên Thiếu không cam lòng nói.
- Thật ra năm đó bản thiếu vì muốn chiếm được lão bà của một vị Chúng Thần Thượng Cổ, đã rót mị dược cho vị Chúng Thần Thượng Cổ kia, sau đó ném hắn vào một đám đàn ông, rồi để cho cô ấy “không cẩn thận” nhìn thấy, sau đó bản thiếu đã xuất hiện bên cạnh cô ấy lúc đau khổ nhất.
- Giỏi, đúng là quá giỏi! Ta trách oan Hiên Thiếu mất rồi!
Vương Hạo vỗ tay nói.
- Đúng là nghe ngươi nói một lời, bằng mười năm đèn sắt đấy.
Bất Tử Hiên Thiếu khiêm tốn nói.
- Đâu có, đâu có, nếu so sánh với Vương huynh, tại hạ còn cần phải vươn lên rất nhiều.
Lúc này, hai kẻ vô liêm sỉ trò chuyện với nhau, tình cảnh đối chọi lúc trước đã biến mất từ lâu, nay chỉ có hình ảnh hòa thuận vui vẻ mà thôi.
Hơn nữa, hai người càng nói chuyện càng hớn hở, càng trò chuyện càng hăng say, đủ loại phương thức tán gái, lừa gạt tầng tầng lớp lớp, ai cũng có ý nghĩ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Mọi người nghe đến chủ đề mà hai người trò chuyện, ai cũng có cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ hoàn toàn.
- Vương Huynh không hổ danh là nhân vật cấp bậc Đại Sư, bản thiếu muốn đưa bảo vật của mình cho ngươi.
Bất Tử Hiên Thiếu nhìn người cùng chung chí hướng là Vương Hạo, hắn đưa cho Vương Hạo một chiếc hộp tỏa ánh vàng rực rỡ.
Nhưng sau khi Vương Hạo mừng rỡ mở chiếc hộp ra, sắc mặt của hắn lập tức đen thui, trong lòng có xúc động muốn chém chết thằng khốn Bất Tử Hiên Thiếu này.
-------------