Trước phi thuyền Hắc Long.
Một đoàn lính đánh thuê than thở, bọn hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy, kết quả không có cái nào trúng thưởng.
- Lão đại, thuốc Thứ Nguyên gì kia vì sao lại cảm thấy giống như nước muối vậy?
- Tôi cũng cảm thấy là nước muối, có lẽ là do mùi vị này!
- Không cần nói nữa, thuốc là đồ chơi cao cấp như vậy, là thứ mà mày và tao có thể nghiên cứu thảo luận sao?
- Lời này cũng đúng, dù sao đại sư Vương Hạo là người của công hội Dược Tề, công hội Dược Tề này không đến mức gạt chúng ta đâu.
- Ừm, có đạo lý, vừa rồi Thu tiền bối lĩnh ngộ không gian Thứ Nguyên ngay trước mặt chúng ta, đây tuyệt đối không phải hàng giả.
- Ai, chỉ có thể nói rõ, chúng ta không có cơ duyên này!
- Ai...
Thấy tình cảnh này, bọn người Nhạc Huyên không nhịn được lắc đầu, ai có thể nghĩ tới, thực sự có người dám mượn khối biển chữ vàng của công hội Dược Tề này đi lừa gạt bên ngoài.
Lúc này, một chiếc phi thuyền từ phương xa cấp tốc lái tới.
Quan Anh kiệt nói khẽ:
- Vương Hạo, cự kiếm hợp kim năm cấp tới, nhanh trả lại Duệ Quang cho tôi.
Vương Hạo nhún vai, tiện tay lật một cái, lấy ra hệ thống xuất phẩm hàng nhái, cự kiếm Duệ Quang có hiệu lực thời hạn năm ngày.
- Duệ Quang! Lý Vân Dương mừng rỡ kêu lên.
- Cho anh!
Vương Hạo ném Duệ Quang cho Lý Vân Dương, sau đó lấy ra một cái camera, bắt đầu thu hình lại.
- Vương Hạo, cậu làm cái gì vậy?
Lý Vân Dương hiếu kì hỏi.
- Việc rõ ràng như vậy mà không nhìn ra, ông đây là không tín nhiệm các anh, lưu lại làm chứng cứ.
Vương Hạo nhếch miệng.
Quan Anh kiệt mày nhăn lại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nói khẽ:
- Vân Dương, thử Duệ Quang một chút.
Lý Vân Dương cầm Duệ Quang chém xuống một kiếm, hàn quang vẫn như cũ bắn ra bốn phía, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén, không có cái gì tì vết.
Thấy thế, Quan Anh kiệt nhẹ gật đầu, tiếp nhận cự kiếm hợp kim năm cấp từ một nam tử đưa tới ném cho Vương Hạo:
- Vương Hạo, tôi cho cậu một lời khuyên, cậu nên biết điều một chút, có một số việc cũng không phải dựa vào sự thông minh mà có thể lăn lộn...
Nói xong, Quan Anh kiệt mang theo Lý Vân Dương lên một chiếc phi thuyền vũ trụ, bay lên trời.
Vương Hạo nhếch miệng, có mang theo Phục Sinh Kim Tệ, cậu cần biết điều cái rắm, nếu thật sự có người chọc tới hắn, trực tiếp cắt cổ, sau đó đại sát tứ phương.
Đương nhiên, có thể không sử dụng thì vẫn là không cần sử dụng là tốt, dù sao đồ chơi này cũng chỉ có một cái, không có dư thừa. Dùng thì không có, cái này về sau nếu thật sự gặp được phiền toái gì lớn thì cũng chỉ có thể ngỏm củ tỏi.
- Lão đại, anh thật sự cam lòng đem vũ khí hợp kim sáu cấp cho bọn hắn, đổi một thanh cự kiếm hợp kim năm cấp?
Tiền Vạn Dương có chút đau lòng, không nên chỉ thấy vũ khí hợp kim sáu cấp cùng vũ khí hợp kim năm cấp chỉ kém một cấp.
Nhưng hiệu quả trong đó, tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
- Một thanh kiếm giả đổi lấy một thanh kiếm thật, anh nói ai lời, ai thua thiệt?
Vương Hạo nhếch miệng, cũng không biết chờ sau khi Quan Anh kiệt phát hiện Duệ Quang không thấy thì sẽ có biểu tình gì.
Có thể đem đồ đệ bảo bối của mình, Lý Vân Dương cho chém chết tươi không?
- Giả...
Tiền Vạn Dương vừa kêu một tiếng thì bỗng kịp phản ứng, thấp giọng nói:
- Thật hay giả?
Vương Hạo cười cười không nói gì, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng biết.
- Lão đại, anh thật sự trâu bò!
Tiền Vạn Dương cho Vương Hạo một cái ngón tay cái, biểu thị phục hoàn toàn.
Lúc này, Thu Linh Hàn bước rón rén tiêu chuẩn đi tới, nhìn Vương Hạo từ trên xuống dưới, từ đầu đến cuối cô đều cho rằng, Vương Hạo không đem Không Gian Bảo Thạch mài nhỏ để phối thuốc, nhưng việc thuốc Thứ Nguyên thì cô lại không có cách nào giải thích. Cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn không muốn viên Không Gian Bảo Thạch này, coi như bán thể diện Tô Mộc.
- Ha ha, Vương Hạo, nhìn thấy cháu thật tốt.
Hùng Đại cười ha ha đi tới.
- Vương Hạo, chúng tôi là anh em với cha cháu, cháu xem thuốc Thứ Nguyên này...” Đại Nhị nhiệt tình lôi kéo làm quen.
- Vương Hạo, chúng tôi không muốn hàng giả, chúng ta muốn thuốc Thứ Nguyên chân chính.
Hùng Ba giống như cười mà không cười nhìn Vương Hạo.
- Các ông làm sao biết thuốc Thứ Nguyên là giả?
Vương Hạo thấy người đều đi rồi cũng không dài dòng mà trực tiếp hào phóng thừa nhận.
Vừa dứt lời, ba côn Gấu bỗng nhiên rùng mình một cái.
- Năm đó, chúng tôi bị một con Gấu già ném vào trên một tinh cầu để tu luyện, nhưng phía trên tất cả đều là nước biển.
Nước mắt Hùng Đại chảy xuống.
- Chúng tôi ngay từ đầu không biết, thấy khát liền uống nước biển, kết quả bi kịch, đối với loại mùi vị này cả một đời chúng tôi cũng không quên được.
Hùng Nhị ôm lấy Hùng Đại lớn tiếng khóc ồ lên.
- Nếu như không phải con Gấu già kia ép buộc chúng ta đi tu luyện thì bây giờ chúng tôi cũng không cần tới công hội Người Mạo Hiểm để kiếm sống, đã sớm đi theo lão đại đi quân bộ ăn ngon uống say rồi.
Hùng Ba một mặt ước mơ nhìn lên bầu trời.
Vương Hạo lắc đầu bật cười, mặc dù hắn nghe không hiểu ba con gấu này biểu đạt cái gì, nhưng cũng nghe hiểu hết thảy.
Như khi ba con gấu này nhận ông già nhà hắn làm lão đại thì lão già nhà hắn còn chưa trở thành nguyên soái Trấn Uy.
Mà đến khi ông già nhà hắn lên làm nguyên soái thì bọn hắn bị một vị tiền bối cao nhân nào đó mang đi tu luyện, chờ lúc ông già nhà hắn mất tích, bọn hắn mới tính xuất sư, cho nên trong ký ức của kẻ xui xẻo không có ký ức của ba con gấu này.
- Nhóc con thối tha, cậu không phải là bán thuốc giả thật chứ?
Mí mắt Thu Linh Hàn giật giật, cô hoàn toàn không thể tin được, con trai Vương Thiên Dật lại lợi dụng khối biển chữ vàng công hội Dược Tề để bán thuốc giả.
- Ai, sinh hoạt bức bách!
Vương Hạo thở dài.
Sinh hoạt bức bách đại gia cậu!
Thu Linh Hàn trợn trắng mắt, mấy bình nước muối lại có thể bán ra với giá cả phát rồ như thế, nếu Vương Hạo cũng là sinh hoạt bức bách, vậy thì các cô cũng muốn sinh hoạt bức bách.
- Vương Hạo, tôi mặc kệ Không Gian Bảo Thạch có bị cậu cầm đi phối thuốc hay không, chỉ cần cậu cho tôi mấy bình thuốc Thứ Nguyên, tôi sẽ không tìm cậu gây phiền phức.
Thu Linh Hàn mở miệng nói.
Vương Hạo vô tội nhún vai:
- Thuốc Thứ Nguyên đều đã bán xong, nếu cô muốn, cầm Không Gian Bảo Thạch đến, tôi giúp cô phối chế, cam đoan không thu phí thủ tục của chị.
Phối chế đại gia cậu á!!
Thu Linh thất vọng đau khổ chỉ muốn chửi thề, xem như thuốc Thứ Nguyên thật sự cần Không Gian Bảo Thạch nhưng cô cũng không nỡ lấy ra để phối chế thuốc.
- Vậy mà không có rồi, lần này nên làm cái gì?
Hùng Đại một mặt sốt ruột.
- Mày đần a! Chúng ta không phải có Không Gian Bảo Thạch sao?
Hùng Nhị đầy vẻ khinh bỉ.
- Muốn chết sao! Viên Không Gian Bảo Thạch kia là chúng ta trộm của lão Hùng, nếu là không có, trở về nhất định sẽ bị đánh chết.
Gấu Ba nhịn không được đánh run một cái.
Hai mắt Vương Hạo nhắm lại, tiểu ác ma trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe muốn động, tự hỏi muốn hay không lừa Không Gian Bảo Thạch từ trong tay ba con Gấu ngốc đến đâu! ?
- Tôi khuyên cậu đừng làm loạn.
Thu Linh Hàn thấp giọng nói:
- Sư phụ của ba người bọn hắn lại là người điên, xưa nay không giảng đạo lý, chỉ nói chuyện bằng nắm đấm.
Vương Hạo nghĩ nghĩ cảm thấy cầm Không Gian Bảo Thạch không có lợi, dù sao cậu cũng có Không Gian Bảo Thạch rồi, có nhiều cũng vô dụng.
Nhưng nếu là đem ba con gấu loại Võ Đế cấp bậc cao thủ này kéo qua làm bảo tiêu thì lợi ích này mới là tối đại hóa.
- Nhóc con, chỉ cần cậu cho tôi mười bình thuốc Thứ Nguyên, tôi cho cậu một môn quả pháo quỹ đạo như thế nào!? Thu Linh Hànkhẽ cười nói.
- Pháo quỹ đạo!!
Vương Hạo, ba con gấu đều trừng to mắt, khiếp sợ nhìn xem Thu Linh Hàn...