Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ba người Hoa Tử Húc, Lăng Tiêu, Lí Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, vừa rồi còn giương cung bạt kiếm nhưng đột nhiên lại bắt đầu bán thuốc rồi!
Kế hoạch là đám người lính đánh thuê tiến lên ẩu đả với Vương Hạo, khiến Vương Hạo nhớ lâu một chút mà? Vì sao lại không có? Kịch bản không phải viết như vậy!
- Sư công, người nói Vương Hạo thật sự đem Không Gian Bảo Thạch mài nhỏ để phối thuốc sao?
Lăng Tiêu tò mò hỏi.
Hoa Tử Húc tức giận nói:
- Nếu thầy tin thằng oắt khốn khiếp này thì thầy chính là đồ ngớ ngẩn.
Lí Hạo gật đầu nhẹ, nếu như không xem qua tư liệu quá khứ của Vương Hạo thì hắn thật sự sẽ tin tưởng, nhưng sau khi xem xong có đánh chết hắn cũng không tin Vương Hạo thật lấy Không Gian Bảo Thạch làm phối thuốc.
- Vậy sư công muốn giải thích thế nào về thuốc Thứ Nguyên?
Lăng Tiêu nhíu mày hỏi.
Hoa Tử Húc nhăn mày lại, suy nghĩ một chút nói:
- Thiên phú võ đạo của Vương Hạo các em đều thấy qua rồi, đây tuyệt đối là khoáng cổ thước kim*. Nhưng các em có thể không biết, thời gian nó luyện võ vẫn chưa tới một năm, mừoi mấy năm trước đều là ở học tập tri thức về dược tề, trình độ dược tề rốt cuộc đạt tới mức độ nào thì đến nay còn không ai biết được.
* Khoáng cổ thước kim: Trước nay chưa từng có
- Luyện võ vẫn chưa tới một năm?
Lăng Tiêu hít vào ngụm khí lạnh, trên đời thật sự có loại yêu nghiệt này sao?
- Hắn học tập mừoi mấy năm tri thức dược tề?
Lí Hạo giật giật mí mắt, dựa vào loại lực lĩnh ngộ như của yêu nghiệt này, hơn mười năm chuyên chú một việc thì sẽ đạt tới cái cấp bậc gì? Thực sự không cách nào tưởng tượng được.
- Cho nên sư công cho rằng, Vương Hạo chế biến thuốc Thứ Nguyên, thật ra cũng không dùng Không Gian Bảo Thạch , chỉ là hiệu quả thần kỳ khiến người ta sinh ra hiểu lầm.
Lăng Tiêu kịp phản ứng, hiểu ý tứ Hoa Tử Húc muốn biểu đạt.
- Mặc dù không cos chứng cứ chứng minh, nhưng các em có thể ngẫm lại, Không Gian Bảo Thạch là cái giá gì? Đủ cho Vương Hạo bán bao nhiêu bình thuốc Thứ Nguyên gì kia?
Hoa Tử Húc vuốt sợi râu cười nói:
- Lấy cá tính kiếm tiền khắp nơi của Vương Hạo thì các em cảm thấy nó sẽ làm loại này mua bán lỗ vốn sao?
Hai người Lăng Tiêu, Lí Hạo giật mình nhẹ gật đầu, nếu như người không biết quá khứ của Vương Hạo, hoàn toàn xác định sẽ bị Vương Hạo hù dọa, cho rằng đó là cái gì mà người cuồng thuốc, bảo vật đáng tiền của thế gian trong mắt hắn chỉ là một vị thuốc.
Nhưng chỉ cần hiểu con người Vương Hạo, biết tất cả, đây là người không có lợi thì không nhấc chân, đồng thời là đồ vô sỉ lòng tham không đáy.
Mà không khéo là trong cơ sở 3 của Tây Hoa, còn không ai biết quá khứ của Vương Hạo, cho nên đây cũng là sân khấu cung cấp cho cậu tùy ý phát huy.
- Cốc Cốc Cốc...
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên,
Nữ thư ký của Lí Hạo đi đến, chỉ là thần sắc vô cùng không tự nhiên.
- Hiệu trưởng, báo cáo thành phần thuốc Thứ Nguyên của Vương Hạo hôm qua bán đã tới.
Nữ thư ký cúi đầu, đem báo cáo đưa cho Hoa Tử Húc.
Bà mẹ nó!!
Hoa Tử Húc kinh hô một tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn kết quả báo cáo, thôgn qua kiểm nghiệm, bên trong thuốc có ba mươi phần trăm chứa muối, còn lại đều là nước, tục gọi là nước muối.
- Bà mẹ nó!!
Hai người Lí Hạo, Lăng Tiêu sau khi xem báo cáo cũng phát ra lời nói tục.
Thằng nhóc Vương Hạo này thật sự là đang bán thuốc giả, hơn nữa còn bán phát rồ như thế, một bình nước muối thế mà bán một ngàn điểm cống hiến.
Cũng tức là nói, hôm qua Vương Hạo dùng mấy tấn nước muối, từ cơ sở 3 của Tây Hoa thu hết mười bốn tỷ điểm cống hiến, học sinh bị lừa lên tới một ngàn bốn trắm vạn người, đây tuyệt đối là cấp đại lừa gạt sử thi.
- Hiệu trưởng, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?
Lí Hạo ngơ ngác hỏi.
Hoa Tử Húc quay đầu nhìn thoáng qua về phía Vương Hạo đang bán đấu giá thuốc, thằng nhóc này mang cho hắn sự kinh hỉ, không, kinh hãi, thực sự quá nhiều, rất nhiều.
Chẳng lẽ hắn không biết, công hội Dược Tề rất yêu quý thanh danh của mình sao?
Nếu như bị công hội Dược Tề biết thì ngay cả tâm tư chém chết tươi Vương Hạo cũng đều có.
- Sư công, chúng ta cần phải bắt Vương Hạo lại không, sau đó hù dọa hắn một chút, cho hắn biết mình sai ở chỗ nào nào?
Lăng Tiêu đề nghị.
- Bắt cái rắm!
Hoa Tử Húc tức giận dựng râu trừng mắt:
- Em thật sự cho rằng, bắt tên nhóc xấu xa này thì có thể khiến hắn thừa nhận sai lầm sao?
Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng nghi hoặc:
- Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, nó còn chống chế như thế nào được nữa?
Lí Hạo cười khổ một tiếng:
- Ban đầu lúc tuyển chọn thi đấu, bốn vị hiệu trưởng liên thủ muốn tịch thu điểm tích lũy của Vương Hạo, hi vọng khiến nó có thể nhớ lâu một chút, nhưng kết quả nó lại làm ra một cuộc đấu giá, có được điểm cống hiến còn nhiều so với tổng điểm tích lũy.
Lăng Tiêu đột nhiên nhớ tới còn có chuyện này, mặc dù có chút đáng xấu hổ nhưng không thể không nói, vị Vương Hạo này... làm tốt lắm!
Đồng thời cũng nói, năng lực tùy cơ ứng biến của Vương Hạo rất mạnh, muốn bắt hắn đoán chừng là rất khó.
Hoa Tử Húc thở sâu:
- Mặc dù Vương Hạo bán thuốc giả, nhưng không được quên, thật sự có học sinh lĩnh ngộ được Không Gian Thứ Nguyên, việc này biểu thị Vương Hạo hoàn toàn có thể phối chế thuốc Thứ Nguyên. Nếu chúng ta nó bắt lại, mà nó lại chết cũng không thừa nhận, sau đó lại trả đũa cứng rắn nói chúng ta vu oan hắn, cuối cùng mượn công hội Dược Tề tạo áp lực, đến lúc đó chúng ta chắc là bị hắn doạ dẫm một phen.
Lăng Tiêu lập tức xấu hổ, cảm thấy loại chuyện này thật là có khả năng, dù sao căn cứ vào tư liệu trước mắt thì Vương Hạo sở trường nhất chính là châm ngòi ly gián, còn có dựa thế, từ đó thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
Nhưng mà một thiếu niên mười bảy tuổi lại đem thật thật khiến người bội phục.
Lí Hạo nghĩ nghĩ, đề nghị:
- Hiệu trưởng, ngài nói nếu chúng ta đem tin tức Vương Hạo bán thuốc giả truyền đi, một ngàn mấy trăm vạn hội học sinh này sẽ buông tha hắn sao?
- Chắc chắn sẽ không đâu!
Hoa Tử Húc nở nụ cười, tên nhóc khốn khiếp này coi là giải quyết xong lính đánh thuê thì không sao sao? Lần này mấy ngàn vạn học sinh để xem cậu giải quyết như thế nào, coi như một người một ngụm nước miếng cũng có thể khiến cậu chết đuối.
Lăng Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy vị sư tổ này vẫn thật sự đánh dấu Vương Hạo sư đệ, đây là khí thế không tìm người đánh Vương Hạo một trận thì thề không bỏ qua! Chỉ là đây thật là công việc của một sư sao?
- Lí Hạo, em lập tức đem tin tức truyền đi, tôi muốn khiến tên nhóc thối tha Vương Hạo này biết, mình gây ra họa dù chảy nước mắt cũng phải tiếp nhận.
Hoa Tử Húc âm hiểm cười nói.
Sau khi trải qua chuyện này, xem Vương Hạo còn dám gây phiền toái khắp nơi nữa không.
... . . .
Lúc này, một đám lính đánh thuê cầu khẩn nhìn Vương Hạo.
- Đại sư Vương Hạo, chúng tôi cũng không dễ dàng, cậu bán cho chúng tôi mười vạn điểm cống hiến đi?
- Đại sư Vương Hạo, chúng tôi biết vừa rồi mạo phạm cậu, nhưng những sinh viên này mới một ngàn điểm cống hiến một bình, chúng tôi cũng không thể tăng giá quá ác chứ?
- Cầu xin cậu đó đại sư Vương Hạo!
- ... . . .
- Được rồi, ai kêu tôi là người thiện tâm! Xem như làm việc thiện, mười vạn điểm cống hiến bán cho các anh.
Vương Hạo thở dài, sau đó nghiêm túc nói:
- Có điều tôi cần phải nói rõ trước, đồ chơi này có tỉ lệ, nếu không trúng thưởng cũng không nên trách tôi.
Thiện tâm?
Xem như việc thiện?
Bọn người Nhạc Huyên xạm mặt lại, dùng nước muối lừa tiền người ta, cái này cũng có thể xem như làm việc thiện sao?
- Tạ ơn đại sư Vương Hạo, chuyện này chúng ta hiểu rõ!
Một đám lính đánh thuê liên tục cảm tạ, mặc dù giá cả bị hố, nhưng có để thử dù sao cũng tốt hơn là không có...