Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 144: Chương 144: Thuốc Người Điên




Sau một trận hỏa lực, khắp nơi giữa trời đất đều tràn ngập mùi thuốc súng.

Mà phi thuyền vũ trụ đối diện chỉ có thiểu số phối chế cao cấp còn có thể may mắn còn tồn tại, còn lại đều biến thành bụi bặm, phiêu du theo gió.

- Còn muốn đoạt Không Gian Bảo Thạch , ông đây dạy bọn mày trước làm người như thế nào.

Vương Hạo hung hăng xì một tiếng khinh miệt.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bó tay rồi, những người này đều đã chết, cậu xác định còn có thể dạy bọn họ làm người sao?

Chỉ chốc lát, không đến một trăm người còn may mắn còn sống sót đi ra từ trong phi thuyền đối diện, cả người bọn họ tản ra một cỗ lệ khí, vừa nhìn liền biết là người xã hội, không, công hội Kẻ Mạo Hiểm.

- Vương Hạo, mày là đang muốn chết!!

- Hôm nay cho dù mày ngoan ngoãn giao Không Gian Bảo Thạch ra, ông đây cũng muốn đem mày tháo thành tám khối.

- Trước khi tháo thành tám khối thì nhất định phải đánh gãy năm chi của hắn.

- Sau đó tại đem hắn tháo thành tám khối, cho chó ăn.

- ... . . .

- Linh Linh, nhắm chuẩn, tiếp tục khai hỏa.

Vương Hạo nhếch miệng, thật sự xem hắn bị dọa sợ rồi!

- Chờ một chút, chờ một chút!!

Một âm thanh vang dội vang lên, sau đó liền thấy ba huynh đệ Hùng gia đang lao vùn vụt tới.

Nhìn thấy Ba huynh đệ Hùng gia, các sinh viên đại học phía dưới lại vang lên một mảnh xôn xao.

- Lại đến ba Võ Đế, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?

- Cậu không nghe thấy, bọn họ vẫn luôn đang nói Không Gian Bảo Thạch .

- Nhất định là Đại sư Vương Hạo có được Không Gian Bảo Thạch , sau đó những người này định đến cướp đoạt.

- Tám chín phần mười, đáng tiếc những người này không hiểu Đại sư Vương Hạo đang truy cầu.

- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch để phối thuốc, tôi cảm thấy Đại sư Vương Hạo cũng thật sự là quá... lãng phí.

- Nào chỉ là lãng phí, đơn giản chính là kẻ trác táng!

- Lời nói như vậy không sai, nhưng cuối cùng người có được lợi ích vẫn là chúng ta, đây chính là nguyên nhân mà tôi ca ngợi Đại sư Vương Hạo.

- Đúng vậy!

- Đồng ý!

- ... . . .

Nghe được lời nói của các học sinh, những lính đánh thuê kia lập tức ngây ngốc. Mặc dù không có nghe quá rõ, nhưng vẫn có thể nghe hiểu, Vương Hạo mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch để phối chế thuốc.

Chỉ là loại chuyện này, thật sự sẽ có người làm sao?

- Nhóc con Vương Hạo, cậu thật sự mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch phối thuốc rồi?

Hùng Đại kinh hãi giật mình nhìn Vương Hạo.

- Thuốc được phối chế bởi Không Gian Bảo Thạch này sẽ là dạng gì đây? –Hùng Đại hiếu kỳ hỏi.

- Tôi đã xem qua tư liệu của cậu nhóc, nói cậu thích phối chế cái gì mà kích tình bắn ra bốn phía, chẳng lẽ Không Gian Bảo Thạch cũng có phương diện hiệu quả này?

Hùng Tam nhíu mày với Vương Hạo mang biểu tình hèn hạ.

Vương Hạo trợn trắng mắt, sau đó nghiêm túc nói:

- Tôi khác với đồ vô sỉ cướp đoạt Không Gian Bảo Thạch mấy người các anh, tôi là một người cuồng thuốc, vì phối chế thuốc Thứ Nguyên thì Không Gian Bảo Thạch đâu có tính là gì.

Vừa dứt lời, từng ánh mắt phẫn nộ đều quăng tới, cái gì gọi là đồ vô sỉ cướp đoạt Không Gian Bảo Thạch , chẳng lẽ cậu không cướp đoạt?

Bọn người Nhạc Huyên vuốt vuốt mi tâm, ông nội này bản lĩnh mở mắt ra là nói lời bịa đặt càng ngày càng vô địch, còn chỉ là Không Gian Bảo Thạch , nếu cậu thật sự đại khí như vậy thì cậu mài nhỏ một viên Không Gian Bảo Thạch xem sao?

Thu Linh Hàn nhắm hai mắt lại, hỏi:

- Vương Hạo, thuốc Thứ Nguyên kia của cậu thật sự có thể lĩnh ngộ Không Gian Thứ Nguyên?

Trông cảmm nhận của Thu Linh Hàn, tiểu hồ ly Vương Hạo này không có khả năng mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch làm phối thuốc, nhưng hiệu quả của thuốc Thứ Nguyên lại quá thần kỳ, khiến người ta buộc lòng phải liên tưởng đến phương diện này.

- Đương nhiên rồi, nếu không tin thì anh có thể nhìn xem Tiểu...

Vương Hạo vừa muốn mang Tiểu Bạch ra khoe khoang, nhưng lại nghĩ, Thu Linh Hàn cũng đã thấy qua Tiểu Bạch dùng Không Gian Thứ Nguyên ở sao Thiên Minh, nếu như lấy ra thì không phải lập tức lộ tẩy sao!

Nghĩ tới đây, Vương Hạo chỉ có thể móc ra một bình thuốc Thứ Nguyên chân chính, ném cho Thu Linh Hàn:

- Chị Thu, đây là một bình thuốc Thứ Nguyên, chị uống thử xem có thể lĩnh ngộ Không Gian Thứ Nguyên hay không.

Thu Linh Hàn hiếu kì nhận lấy, sau đó không hề nghĩ ngợi uống vào một ngụm thuốc Thứ Nguyên, cô là Ám Linh Thể, cho dù Vương Hạo có cho cô độc dược thì cô cũng không sợ.

Nhưng một giây sau, toàn thân Thu Linh Hàn lóe lên một đạo hắc quang.

- Thật sự lĩnh ngộ!

Các sinh viên của đại học nhìn một màn quen thuộc này, trong ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ, nếu như bọn họ có thể lĩnh ngộ được thì tốt biết bao nhiêu!

- Cái này. . .

Thu Linh Hàn khiếp sợ nhìn Vương Hạo, sau khi cô uống hết thuốc vào thì không hiểu sao cảm thấy lực tinh thần của mình thay đổi, đó là một loại tinh thần lực có thể nối liền với thế giới Thứ Nguyên, cô có thể đem vật phẩm dự trữ ở thế giới Thứ Nguyên, chờ đến khi thì lại lấy ra.

Lấy lại tinh thần, Thu Linh Hàn lấy ra môt cây dao găm, thu vào Không Gian Thứ Nguyên, sau đó lại đem ra, như thế lặp đi lặp lại, giống như đứa bé có được món đồ chơi mới.

Thấy thế, tất cả đám lính đánh thuê đều trợn tròn hai mắt, trong tim truyền đến âm thanh vỡ vụn.

Thứ thuốc thần kỳ như vậy, không cần nghĩ cũng biết là có thuộc tính Không Gian của Không Gian Bảo Thạch phối chế thành.

Nghĩ tới đây, ánh mắt u oán của đám lính đánh thuê kia nhao nhao nhìn về phía Vương Hạo, thằng nhóc này lại thật sự mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch làm phối thuốc, thực sự là quá phá của rồi!!

- Người bạn nhỏ Vương Hạo, không, Đại sư Vương Hạo, thuốc Thứ Nguyên gì đó của cậu còn có bán không!?

Một lính đánh thuê to lớn hô hấp trở nên nặng nề hỏi.

Đối với những người lính đánh thuê thường xuyên trải qua sinh tử như bọn hắn mà nói, không có cái gì có sức hấp dẫn hơn Không Gian Thứ Nguyên.

Bởi vì có được Không Gian Thứ Nguyên đồng nghĩa với việc không chỉ có thể mang theo nhiều đạn dược mà còn có thể mang theo vũ khí cỡ lớn và nhiều đồ ăn... Điều này cũng là sự bảo đảm chắc chắn hi vọng sống sót của bọn hắn. Cho nên chỉ có khả năng, bọn hắn thực sự muốn có Thần cấp này.

Nghe vậy, hai mắt đám lính đánh thuê còn lại hiện ra kim quang nhìn Vương Hạo, Không Gian Bảo Thạch đã bị mài nhỏ thành phối thuốc, cho dù bọn hắn đem Vương Hạo tháo thành tám khối cũng vô dụng. Còn không bằng mua cái bình gì mà thuốc Thứ Nguyên thử một lần, không chừng có thể lĩnh ngộ được Không Gian Thứ Nguyên?

Còn về những người đã chết kia, cũng không phải là thành viên của lính đánh thuê bọn hắn, không liên quan gì đến bọn họ, ai còn giúp bọn hắn báo thù!

- Con người tôi luôn luôn lấy ơn báo oán, chú trọng cục diện hai phe đều có lợi, mọi người đã muốn mua thuốc Thứ Nguyên, vậy nhất định tôi sẽ bán bán... Chỉ là Không Gian Bảo Thạch có hạn, hàng tồn không nhiều...

Vương Hạo muốn nói lại thôi.

- Đại sư Vương Hạo, bán cho tôi, tôi ra giá một trăm triệu.

- Một trăm triệu cũng muốn mua, cút đi em gái cậu, ông đây trả một tỷ.

- Bỏ lỡ thôn này nhưng sẽ không còn tiệm này, ông đây trả một tỷ rưỡi.

- Có ai có thể điên cuồng giống Đại sư Vương Hạo dám dùng Không Gian Bảo Thạch để phối thuốc, tôi trả hai tỷ.

- ... . . .

Nhìn thấy một màn phát rồ như vậy, bọn người Nhạc Huyên hoàn toàn quỳ trước Vương Hạo, người ta là đến để cướp đoạt Không Gian Bảo Thạch , nhưng cuối cùng lại bị Vương Hạo lừa dối bắt đầu mua thuốc.

Còn luôn luôn lấy ơn báo oán, tìm ra cục diện hai phe đều có lợi, đại gia cậu, còn có thể có thể diện không, còn muốn lấy ơn báo oán, người chết vừa rồi kia thì tính là gì?

Nhất là cục diện cả hai bên thắng này, đó càng là cạm bẫy trong cạm bẫy, người ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, kết quả chỉ mua được một bình nước muối, đây là cái gọi là cả hai cùng có lợi sao!? Đây chính là gian thương vô sỉ khi dễ thế nhân không biết cái gì gọi là thuốc.

Thu Linh Hàn nhìn một màn này, lông mày hơi nhíu lại, từ đầu đến cuối cô không tin Vương Hạo lại mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch làm phối thuốc, nhưng nếu như không mài nhỏ Không Gian Bảo Thạch làm phối thuốc thì phải giải thích hiệu quả thần kỳ của loại thuốc Thứ Nguyên kia như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.