Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 143: Chương 143: Điều Phối Hỏa Lực Khủng Bố




Sắc mặt Quan Anh Kiệt lạnh dần, cảm thấy không thể tiếp tục nói hươu nói vượn với loại người như Vương Hạo này, mà phải dùng thái độ cường ngạnh mới có thể lấy lại Duệ Quang.

- Ừm...

Đột nhiên, hai con ngươi của Quan Anh Kiệt bỗng nhiên co rụt lại, vừa rồi hắn cảm ứng được cách đó không xa còn có một Võ Thánh nữa, mặc dù khí tức chỉ là thoáng qua nhưng không sai, đó xác thực là khí tức đặc hữu của Võ Thánh.

- Chẳng lẽ là Hoa Tử Húc?

Sắc mặt Quan Anh Kiệt nghiêm túc, nơi này là cơ sở của đại học Tây Hoa, ngoại trừ Hoa Tử Húc thì hắn không nghĩ ra còn có người nào khác.

Đồng thời dựa vào quan hệ của Hoa Tử Húc và Vương Thiên Dật, nếu như hắn thật sự ra tay với Vương Hạo thì Hoa Tử Húc tuyệt đối sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn.

Mà cỗ khí tức vừa rồi kia tiết lộ, nhất định là Hoa Tử Húc đối cảnh cáo hắn.

Lúc này, các sinh viên của cơ sở 3 đại học Tây Hoa đều nhao nhao tán dương Vương Hạo.

- Tôi cảm thấy Đại Sư Vương Hạo không làm sai, hắn là Dược Tề Sư chứ không phải là vũ phu, làm gì có thời gian đánh nhau mà chậm trễ chuyện.

- Đúng vậy, Đại Sư Vương Hạo chắc chắn là phối chế thuốc tạo phúc cho toàn nhân loại mà không phải cầm kiếm đánh giết với người khác.

- Tôi cũng cảm thấy lấy vũ khí của anh chàng này là đúng, nếu không anh ta lại đến khiêu chiến, vậy thì Đại Sư Vương Hạo sẽ phiền chết mất.

- Tớ xem thường nhất là loại người này, thua thì tìm đến phụ huynh.

- Tôi cũng xem thường hắn...

- Mọi người đồng loạt khinh bỉ hắn...

- ... . . .

Lý Vân Dương bị nhiều sinh viên khinh bỉ như vậy hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, lại còn bị khinh bỉ trước mặt nữ thần Nhạc Huyên của hắn nữa, đây quả thực còn khó chịu hơn so với giết chết hắn.

Quan Anh Kiệt thở sâu, bình tĩnh nói:

- Vương Hạo, Duệ Quang là cự kiếm gia truyền của gia tộc tôi, hẳn là cậu hiểu nó đại biểu cho gì, nếu như hôm nay cậu không giao ra thì về sau cậu sẽ liên tục không ngừng gặp phiền phức.

Vương Hạo gãi gãi cằm, cảm thấy Quan Anh Kiệt nói cũng có đạo lý, luôn luôn có phiền phức tìm tới cửa thì vô cùng bất lợi đối với sự phát triển của hắn. Nhưng để cậu từ bỏ Duệ Quang đã tới tay thì cậu lại không nỡ.

- Hệ thống nhắc nhở, ký chủ có thể chế tạo một thanh Duệ Quang giả.

- Duệ Quang giả?

Vương Hạo sửng sốt một chút, sau đó trong đầu hiện lên ba tin tức.

- Hàng vỉa hè hàng, giá bán một vạn điểm phản diện, bề ngoài giống nhau như đúc, sau khi sử dụng sẽ bị gãy.

- Hàng nhái, giá bán mười vạn điểm phản diện, bề ngoài giống nhau như đúc, có thể sử dụng năm ngày.

- Bản giống nhất, giá bán một trăm vạn điểm phản diện, bề ngoài giống nhau như đúc, có thể sử dụng hai tháng.

Vương Hạo ngơ ngác vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hệ thống này thật trâu bò, chỉ cần đồ vật có liên quan hoặc dính líu đến chuyện thất đức thì ở đây nó đều cung cấp, nhưng mà hắn lại thích.

Vương Hạo trầm tư một hồi rồi mới nói:

- Lựa chọn cái thứ hai, chênh lệch thời gian năm ngày không nhiều lắm.

- Vương Hạo, cậu nghĩ kỹ chưa?

Thanh âm Quan Anh Kiệt không nhịn được truyền đến.

- Có thể trả lại Duệ Quang cho anh.

Vương Hạo lạnh mặt nói:

- Nhưng đồ đệ của làm hư cự kiếm của tôi, anh nhất định phải bồi thường cho tôi một thanh kiếm lớn hợp kim năm cấp.

Quan Anh Kiệt nhẹ nhàng thở ra, mặc dù kiếm lớn hợp kim năm cấp có chút đắt, nhưng chỉ cần có thể lấy lại cự kiếm Duệ Quang thì tất cả đều dễ nói, hơn nữa hắn cũng không thiếu chút tiền này.

- Mười phút sau, kiếm lớn hợp kim năm cấp sẽ đến trong tay cậu.

Quan Anh Kiệt tự tin khẽ gật đầu, sau đó ấn mở vòng tay trí năng gửi đi một tin tức, để người khác mang kiếm lớn hợp kim năm cấp đến.

Vương Hạo nhếch miệng, trong lòng vô cùng khinh bỉ loại đại thiếu gia giả bị bức ép này, nhưng mà mười vạn điểm phản diện đổi một thanh kiếm lớn hợp kim năm cấp vào sổ, thật sự là đã kiếm lời rồi.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là giữ lại được cự kiếm Duệ Quang hợp kim sáu cấp, đây mới thật sự là bảo bối tốt. Về phần Duệ Quang biến mất sau năm ngày đã là chuyện không liên quan tới cậu.

- Ong ong...

Đúng lúc này, từng chiếc phi thuyền vũ trụ bay tới bên này, trên phi thuyền còn in các loại ký hiệu của binh lính đánh thuê. Đồng thời, từng thanh âm vang vọng đất trời:

- Vương Hạo, nhanh chóng giao Không Gian Bảo Thạch ra đây, nếu không bọn tao sẽ nổ súng!

Vương Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện phi thuyền Hắc Long đã cải tạo hoàn tất, lần này ai TM còn lãng phí nước bọt với mấy thằng cha này nữa!

- Linh Linh, nhắm chuẩn cho tôi, toàn lực nổ súng!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh công kích.

- Vâng!!

Linh Linh gật đầu nhỏ, sau đó vọt vào phi thuyền Hắc Long.

Sau một lát, các loại họng pháo đại đường kính của phi thuyền Hắc Long xuất hiện.

Bà mẹ nó!!

Đám sinh viên bị hù liên tiếp lui về phía sau, chiếc Hắc Long Hào này cải tiến cũng quá kinh khủng rồi!

Những thành viên của đoàn lính đánh thuê đối diện kia cũng bị giật mình kêu lên, loại tính công kích cấp bậc của phi thuyền vũ trụ này tại sao lại ở chỗ này?

- Công kích!!

Vương Hạo vung tay lên, hai pháo năng lượng mạch động tổn thương bốn cấp đầu tiên bắn ra hai tia sáng lớn, thắp sáng cả một vùng trời. Sau đó, pháo laser lôi xạ tổn thương bốn cấp bắn ra hai đạo lôi quang, bao phủ toàn bộ phi thuyền vũ trụ đối diện.

Cuối cùng, Gatling tổn thương bốn cấp bắn ra từng viên đạn mang theo khí kình kinh khủng hung hăng đánh vào trên những phi thuyền vũ trụ này, sau đó cuồng bạo bắn thủng...

- Ầm ầm...

- Cộc cộc cộc...

Tiếng hỏa lực ầm vang, âm thanh đạn phát ra không ngừng vang lên bên tai mọi người, gió lốc cuồng bạo quét sạch trời đất, kích thích tuyến thần kinh của đám người.

Trên bầu trời lúc sáng lúc tối, ánh lửa kết nối trời đất, nhìn đến khiến người ta hoa mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Vương Hạo khinh miệt nhếch miệng:

- Mặt hàng này mà cũng không cảm thấy ngại muốn ông đây giao Không Gian Bảo Thạch ra, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, còn không mau tỉnh lại đi!

Các sinh viên của cơ sở 3 đại học Tây Hoa thấy thế liền nhao nhao giữ khoảng cách với Vương Hạo.

Không nghĩ tới Đại sư Vương Hạo một mực có lễ phép, Đại sư Vương Hạo ôn hòa này, thế mà trong lòng lại là một tiểu ác ma, nói nổ pháo liền không chút nào do dự nào bắn pháo.

Nhất là trang bị hỏa lực này, càng làm cho người ta không rét mà run. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, có loại trang bị hỏa lực này cũng xứng đáng với tên tuổi đệ nhất thiên tài công hội Dược Tề của người ta chứ.

Chỉ là nhìn qua trang bị hỏa lực của Vương Hạo, lại nhìn một chút trang bị hỏa lực của mình, trong lòng không biết tại sao lại có loại xung động muốn khóc.

Tuổi mọi người đều không khác mấy, nhưng vì sao làm người lại có sự chênh lệch lại lớn như vậy?

... . . .

Phòng làm việc của hiệu trưởng.

Khóe miệng Hoa Tử Húc giật giật, thằng nhóc này lại dám không chút kiêng kỵ nã pháo trên địa bàn của hắn như vậy.

- Hiệu trưởng, hay là chúng ta đi ngăn cản một chút đi!

Lí Hạo đau lòng nhìn khắp nơi bị hỏa lực tẩy lễ, nếu như bị oanh tạc mấy quả pháo thì cơ sở 3 Tây Hoa có khả năng sẽ trở thành lịch sử.

- Hô hô... - Hoa Tử Húc thở ra một ngụm khí, hầm hừ nói:

- Không thể xúc động, lão phu phải giữ gìn sự tỉnh táo, tôi không tin lát nữa thằng nhóc này còn dám lớn lối như thế.

Nghe vậy Lí Hạo liền nở nụ cười khổ, vì để có thể giáo huấn cá tính phách lối Vương Hạo kia, vị hiệu trưởng này thật đúng là xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn!

Chỉ là khổ hắn vất vả nhọc nhằn thành lập cơ sở 3, sau việc này tiêu hết bao nhiêu tiền mới có thể chữa trị tốt đây?

Lăng Tiêu quăng một ánh mắt về phía Vương Hạo đang bị chửi ầm lên, nghĩ thầm, loại cá tính không sợ trời, không sợ đất này của Vương Hạo, hắn thật sự sẽ vì những tên lính đánh thuê này mà thu hồi khí diễm phách lối sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.