Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 142: Chương 142: Chỉ Là Một Vị Thuốc




Trong phòng hiệu trưởng cơ sở 3, đại học Tây Hoa.

Hoa Tử Húc ngồi bên cửa sổ uống trà mang thần sắc chờ xem kịch vui.

Lăng Tiêu không nhịn được hỏi:

- Sư công, người không nhìn một chút sao sao? Nhỡ như Thu tiền bối phát hỏa, sư đệ Vương Hạo rất có thể phải bỏ cái mạng nhỏ.

- Yên tâm đi! Thu Linh Hàn biết chừng mực, sẽ không muốn mạng của tên nhóc Vương Hạo này, nhiều nhất chỉ đánh một trận cho hả giận mà thôi.

Hoa Tử Húc khoát tay áo:

- Hơn nữa, nếu Vương Hạo thật xảy ra chuyện gì thì cô ấy cũng không có cách nào bàn giao với lão già Tô Mộc kia.

Lúc này Lí Hạo đi đến, mang một phần tư liệu đưa cho Hoa Tử Húc:

- Hiệu trưởng, vừa rồi tôi tra xét một chút, phi thuyền Hắc Long của Vương Hạo còn chưa đến hai tháng đã được nó cải tiến đến loại trình độ này rồi.

- Tôi nhổ, tên nhóc này muốn làm gì chứ!

Hoa Tử Húc bị giật mình kêu lên, loại phi thuyền vũ trụ có tính công kích bố trí cao này, tuyệt đối có thể phá hủy một tinh cầu hai cấp, thậm chí có thêm mấy quả pháo thì tinh cầu ba cấp cũng không đáng kể.

- Đây đều là tiền mà học sinh Vương Hạo tự mình kiếm được, sau đó đem đi cải tạo?

Lăng Tiêu thật sự khiếp sợ, hắn thực sự không tưởng tượng nổi, một thiếu niên mười bảy tuổi làm sao có thể trong hai tháng ngắn ngủi, kiếm được nhiều tiền như vậy.

Lí Hạo nhẹ gật đầu:

- Số tiền này đều là chính tay Vương Hạo kiếm được, mặc dù phương pháp kiếm tiền hơi đáng xấu hổ, nhưng không thể không nói, thủ đoạn vơ vét của cải của nó khiến rất nhiều gian thương dù cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp.

- Hô hô...

Hoa Tử Húc thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:

- Hi vọng tên nhóc ranh ma này đừng làm loạn, nếu không cho dù có mấy lão già chúng ta chùi đít cho hắn thì cũng lau không giải quyết được hoàn toàn!

... . . .

Trước phi thuyền Hắc Long.

Một đám học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ Thu Linh Hàn trên không trung.

- Tôi nói đại sư Vương Hạo tại sao lại đến cơ sở 3 Tây Hoa chúng ta, thì ra là tránh lão yêu bà này.

- Cậu muốn chết à! Đây là Võ Đếcường giả đó.

- Võ Đếthì giỏi lắm sao! Võ Đếthì có thể bức bách tiểu thịt tươi* làm người đàn ông cho cô ấy sao!

* Tiểu thịt tươi: giới trẻ Trung Quốc thường dùng để chỉ những thanh niên trẻ tuổi đẹp trai

- Đối phương là Võ Đế, chúng ta không thể trêu chọc nổi đâu.

- Vậy cũng không thể nhìn cô ấy đưa đại sư Vương Hạo đi!”

- ... . . .

Thu Linh Hàn nghe tiếng các học sinh bàn luận thì sắc mặt đen hoàn toàn.

- Vương Hạo, cậu ít giả bộ ngớ ngẩn cho tôi, nhanh đưa Không Gian Bảo Thạch ra đây, nếu không tôi nhất định sẽ đánh cái mông của cậu cho đến khi nở hoa thì thôi.

- Không Gian Bảo Thạch ?

Vương Hạo vô tội nhún vai:

- Cô đến chậm rồi, Không Gian Bảo Thạch đã bị tôi mài nhỏ để làm thuốc dùng rồi.

- Làm thuốc dùng!?

Thu Linh Hàn sững sờ, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng:

- Cậu cho là lão nương là người dễ bị lừa gạt sao? Không Gian Bảo Thạch là bảo vật quý giá như vậy, ai sẽ lấy nó làm thuốc chứ?

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Đối với người khác mà nói, Không Gian Bảo Thạch là bảo bối, nhưng đối với một thiên tài Dược Tề Sư gần mười bảy tuổi, đã đạt tới Dược Tông ba cấp thì Không Gian Bảo Thạch chỉ là một vị thuốc mà thôi.

Thu Linh Hàn lại ngây ngẩn cả người, cảm thấy Vương Hạo nói như vậy hình như cũng có có đạo lý.

Một thiên tài Dược tề Sư có thể đạt tới Dược Tông ba cấp khi mới mười bảy tuổi, nếu không có sự điên cuồng nhất định thì quả thực là không có khả năng có thành tựu bây giờ.

Nhưng lời này lại được nói ra từ miệng của Vương Hạo, vì sao một chút tính chân thực cũng không có chứ?

- Cậu chế tại thuốc gì?

Thu Linh Hàn tò mò hỏi.

- Thuốc Thứ Nguyên!

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Đây là một loại thuốc mà khi uống vào có thể trợ giúp người ta lĩnh ngộ được Không Gian Thứ Nguyên.

Vừa dứt lời, toàn trường lập tức sôi trào.

- Bà mẹ nó, chẳng trách thuốc Thứ Nguyên lại có loại hiệu quả thần kỳ này, thì ra bên trong có thêm vào Không Gian Bảo Thạch.

- Bây giờ thi tôi rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao tỉ lệ thuốc Thứ Nguyên lại thấp như vậy, thì ra là do Không Gian Bảo Thạch có hạn.

- Nhất định là như vậy, nếu không thì không thể nào trong ngàn vạn người mới có tám người được lĩnh ngộ.

- Nếu như vậy thì Đại sư Vương Hạo cũng là hóa thân của nhân ái.

- Đúng vậy, thế mà không tiếc bỏ ra loại bảo vật như Không Gian Bảo Thạch để làm thuốc, hơn nữa còn có lợi cho chúng ta.

- Hôm qua tôi còn suy nghĩ, Đại sư Vương Hạo có phải đang bán thuốc giả không, thật sự là không nên rồi.

- Hôm qua tôi cũng nghĩ, Đại sư Vương Hạo có phải là dùng nước muối để lừa gạt chúng ta hay không.

- Tớ cũng vậy, nếu không phải tin tưởng uy tín của Công Hội Dược Tề thì hôm qua tôi đã đi lên đánh Đại sư Vương Hạo một trận rồi.

- Tớ cũng thế...

- Đại sư Vương Hạo, thật sự xin lỗi!

- Thật xin lỗi, Đại sư Vương Hạo!

- ... . . .

Bọn người Nhạc Huyên nhìn thấy Vương Hạo chững chạc đàng hoàng đang nói hươu nói vượn, tỏ ý phục hoàn toàn. Lừa tiền người ta mà còn có thể làm cho người ta mang ơn, mẹ nó, thật sự là thế giới rộng lớn thì không thiếu chuyện lạ!

Về phần Vương Hạo cam lòng dùng Không Gian Bảo Thạch để phối chế thuốc, các cô tỏ vẻ đánh chết cũng không tin. Mà mọi người sở dĩ không hoài nghi đây chính là thuốc Thứ Nguyên, trước nay chưa từng xuất hiện qua đây có lẽ là thuốc Thứ Nguyên.

Đồng thời Không Gian Thứ Nguyên và Không Gian Bảo Thạch đều mang theo thuộc tính của không gian, cái này khiến người ta rất dễ dàng liên tưởng đến cùng nhau.

- Cậu thật sự lấy Không Gian Bảo Thạch để phối thuốc rồi?

Thu Linh Hàn khiếp sợ nhìn Vương Hạo, toàn bộ Liên Bang Stars có chưa đến hai mươi viên Không Gian Bảo Thạch , cậu ta lại nỡ lòng lấy ra để phối thành thuốc.

Mà đối tượng sử dụng lại là một nhóm sinh viên?

Vương Hạo khẽ gật đầu, trên mặt tràn đầy sự nghiêm túc khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra một tia giả dối nào.

Bọn người Nhạc Huyên trợn trắng mắt, tên khốn này nếu đi làm diễn viên thì không chừng mười mấy ngôi vị Ảnh đế Tiểu Kim Nhân đều nằm trong tay cậu ta.

- Tôi mặc kệ có phải cậu lấy Không Gian Bảo Thạch để phối thuốc hay không, nhưng cự kiếm Duệ Quang thì Vương Hạo cậu nhất định phải đưa ra đây.

Một thanh âm vang lên từ phía xa, sau đó liền thấy Quan Anh Kiệt dẫn theo Lý Vân Dương cấp tốc chạy tới.

- Chào Thu tiền bối!

Quan Anh Kiệt cung kính thi lễ với Thu Linh Hàn.

Thu Linh Hàn lễ phép gật đầu nhẹ.

Thấy một màn này, học sinh của cơ sở 3 Tây Hoa lập tức lại sôi trào.

- Lại là Võ Đế, có nhầm hay không vậy!

- Hôm nay cơ sở 3 Tây Hoa chúng ta một lúc có hai vị Võ Đếđến.

- Hai cái em gái cậu ấy! Cậu không nghe thấy nam Võ Đếkia gọi người phụ nữ kia là tiền bối sao?

- Điều này có thể nói lên cái gì?

- Điều này nói rõ, tu vi của người phụ nữ kia mạnh hơn Võ Đế.

- Mạnh hơn Võ Đế? Chẳng lẽ là...

- Võ Thánh!!

Nói đến đây, các học sinh hoảng sợ nhìn Thu Linh Hàn, bọn họ thế mà gặp được lão quái vật cấp bậc này.

- Vương Hạo, tranh thủ thời gian đưa Duệ Quang ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Quan Anh Kiệt lạnh mặt nói.

- Bà mẹ nó, anh nói đưa thì phải đưa à!

Vương Hạo nhếch miệng:

- Vậy thì tôi cần mặt mũi à!

Sắc mặt Quan Anh Kiệt đen lại trong nháy mắt, bây giờ cậu cần sĩ diện, vậy lúc cậu lấy Duệ Quang đi, cậu có từng nghĩ đến thể diện của hắn không?

- Thực ra lấy Duệ Quang không phải ý định ban đầu của tôi.

Vương Hạo thở dài:

- Đều là do tên nhóc Lý Vân Dương này quá thất đức, nhất định phải tìm tôi cuồng nhân dược tề này đánh nhau, các anh nói thử xem, tôi là thiên tài Dược tề sư tạo phúc cho nhân loại, nào có thời gian chậm trễ ở đây. Vì vậy lấy Duệ Quang đi chính là nói cho người đời, những cái gì mà chó với mèo kia, đừng làm mất thời gian tôi điều chế thuốc.

Nói xong, còn cho Lý Vân Dương một ánh mắt, tôi là vì muốn tốt cho anh, thằng nhóc anh không cần cám ơn tôi.

Thấy thế, sắc mặt Lý Vân Dương đen hoàn toàn, một Dược Tề Sư chỉ biết phát chiến tranh tài, bán thuốc giải với giá trên trời, đồng thời còn hạ độc, chỗ nào là tạo phúc cho loài người? Còn có ánh mắt kia nữa, rõ ràng là Vương Hạo không đạo đức trước, lấy Duệ Quang đi, vì sao bây giờ đổi lại không phải là hắn rồi? Còn có câu kia chó mèo gì kia, làm sao nghe vào lại chói tai như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.