Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 141: Chương 141: Nhanh Chóng Giết Chết




Ngày kế tiếp.

Trên phi thuyền Hắc Long, Vương Hạo đang ngôi bắt chéo chân, vừa ôm Tiểu Bạch vừa ăn hoa quả lại vừa nghe Tiền Vạn Dương báo cáo.

- Lão đại, hôm qua chúng ta kiếm lời được tất cả mười bốn tỷ điểm cống hiến.

Tiền Vạn Dương líu lưỡi không thôi, quỳ phục trước năng lực kiếm tiền của Vương Hạo. Dù sao gian thương có thể đem mấy tấn nước muối bán với giá cả lòng dạ hiểm độc như vậy, tuyệt đối là thế gian hiếm có.

- Trần Diệu , mười bốn tỷ điểm cống hiến có thể mua được chủ pháo dạng nào đây!

Vương Hạo gọt một cái quả táo đặt bên miệng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không khách khí, lập tức thả củ cà rốt xuống bắt đầu ăn.

Trần Diệu nghĩ nghĩ, nói:

- Mười bốn tỷ điểm cống hiến thì mua hai quả cấp pháo năng lượng mạch động tổn thương bốn cấp là thiết thực nhất.

Vương Hạo nhẹ gật đầu, cũng cảm thấy là pháo năng lượng mạch xung tốt, bởi loại này pháo năng lượng không cần đạn thật, mà là đem năng lượng chuyển hóa thành pháo laser bắn ra.

Có được tinh thạch năng lượng vô hạn đối với Hắc Long Hàoquả thực là vũ khí thực dụng nhất.

- Mày đi nói với người ta, nhất định trong vòng nửa ngày phải cải tạo hoàn thiện phi thuyền Hắc Long.

Vương Hạo dặn dò, tính thời gian thì những kẻ bám đuôi kia đoán chừng cũng sáp đuổi kịp rồi, nhất định phải có một đại sát khí thị uy bọn chúng mới được.

- Được rồi lão đại, bây giờ em sẽ đi.

Trần Diệu nhẹ gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Tiền Vạn Dương mở miệng nói:

- Lão đại, hôm nay chúng ta có cần phải đưa thêm mấy bình thuốc Thứ Nguyên không?

Hôm qua, Vương Hạo lấy ra tất cả tám bình thuốc Thứ Nguyên chân chính, trong đó có bốn bình là bọn họ chiếm được, bốn bình còn lại vì có thể khiến cho đám học sinh điên cuồng đành theo thời cơ sử dụng vậy.

Điều này cũng khiến cho hôm qua, tối thiểu có hơn một nửa số học sinh trong cơ sở thứ ba Tây Hoa tới mua thuốc Thứ Nguyên, không, nước muối.

- Không cần.

Vương Hạo khoát tay áo:

- Người có tiền, hôm qua đã tiêu tiền rồi, còn người nghèo không có tiền thì cho dù mày tại dụ hoặc bọn họ như thế nào cũng vẫn là nghèo, nếu là nghèo túng thì uống nước muối là đúng rồi.

Tiền Vạn Dương chỉ có thể cười ha ha, trong lòng vì những học sinh đến mua thuốc Thứ Nguyên hôm nay mặc niệm ba phút, hôm qua cho dù thế nào thì vẫn còn có bốn bình là hàng thật, nhưng hôm nay toàn bộ TM đều là hàng giả.

Nhất là sau khi đám này sinh viên vô tri này bị lừa tiền lại còn có thể xem tên đại lừa đảo này như ân nhân mà thờ cúng, đây cũng không có ai rồi.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ lừa gạt nghìn vạn học sinh thành công, tổng cộng thu hoạch được một trăm ba mươi triệu điểm phản diện.

Hai mắt Vương Hạo trong nháy mắt sáng lên, đây mới gọi là cú nổ lớn chân chính chứ!

- Thiên Bá Kình cho tôi, tăng lên tới Hồn Nhiên Thiên Thành.

Vương Hạo hào khí nói với hệ thống.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tốn một ngàn điểm phản diện, học được Thiên Bá Kình đạt tới dung hội quán thông.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tốn mười vạn điểm phản diện, tăng lên Thiên Bá Kình đạt tới dung hội quán thông.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tốn ba trăm vạn điểm phản diện, tăng lên Thiên Bá kình, đạt tới đỉnh cao.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tốn hao 1000 vạn điểm phản diện , tăng lên Thiên Bá kình, đến Hồn Nhiên Thiên Thành.

Sau vài tiếng âm thanh hệ thống, Vương Hạo đột nhiên run một cái, trong đầu đối sử dụng Thiên Bá Kình rõ ràng xuất hiện trong đầu.

Tiền Vạn Dương dụi dụi con mắt, vừa rồi hắn cảm ứng được khí tức của Vương Hạo trong nháy mắt mạnh lên gấp bội, nhưng một giây sau lại không còn loại cảm giác này nữa.

- Chẳng lẽ là hoa mắt?

Tiền Vạn Dương gãi đầu, mặc dù hắn biết Vương Hạo rất biến thái, nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng ăn hoa quả, chơi đùa con thỏ liền có thể trở nên mạnh mẽ? Nếu là như vậy thì cũng quá dọa người rồi!

Thời gian không dài, Trần Diệu liền mang theo một đội người máy, bắt đầu tiến hành cải tiến Hắc Long Hàolần nữa.

Hai cô gái Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi ngơ ngác nhìn một màn phát rồ này. Sau khi trải qua mấy lần cải tiến của Vương Hạo, Hắc Long Hàođã có được hai khẩu Gatling tiến trình đả kích bốn cấp, hai pháo laser lôi xạ bốn cấp tiến trình đả kích, hiện tại lại có thêm hai quả pháo năng lượng mạch động tấn công bốn cấp. Lại thêm bản thân Hắc Long Hàocó tấm chắn năng lượng bốn cấp. Có thể nói, chỉ cần là Vương Hạo nghĩ thì sẽ không có Võ Vương có thể còn sống sót.

Đương nhiên mấu chốt là chiếc này phi thuyền Hắc Long này còn có được tinh thạch năng lượng vô hạn và Không Gian Bảo Thạch .

Cho dù đối đầu với mười Võ Vương thì hắn cũng có thể nhẹ nhàng giết chết trong nháy mắt. Gặp được Võ Đế, mặc dù không chiến thắng được nhưng cũng có thể ung dung rời đi.

- Lão đại, lúc nào thì chúng ta rời khỏi cơ sở thứ ba?

Trần Diệu không nhịn được hỏi.

- Gấp gì chứ.

Vương Hạo cười u ám nói:

- Khó có được dịp gặp được những sinh viên vừa không có kinh nghiệm xã hội lại vừa dễ lừa gạt như vậy, nếu như chúng ta chỉ kiếm chút tiền như vậy mà rời đi thì ông trời cũng sẽ giáng sét đánh chết chúng ta.

Vừa dứt lời, trong lòng mọi người hô lên một tiếng “ngọa tào”, lúc trước là ai nói, đối đãi với những này sinh viên, không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được? Nhưng bây giờ lại nói còn chưa kiếm đủ, định tiếp tục kiếm thêm thì con người này quả thực không có uy tín rồi!

- Tao không nói sai đâu!

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội:

- Loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này hoàn toàn không thể làm, nhưng tao không nói là không thể đuổi cùng giết tận á!

Bà mẹ nó!

Trên mặt mọi người nổi đầy gân xanh, tên khốn này đến cùng ném tiết tháo đi đâu rồi?

- Khanh khách, tên nhóc con mày và cha mày hoàn toàn không giống nhau...

Đột nhiên, một loạt tiếng cười lay động hồn phách vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ vương U Minh, Thu Linh Hàn lơ lửng giữa không trung.

- Lần này phiền phức hơi lớn rồi.

Vương Hạo quay đầu liếc mắt nhìn một chút phi thuyền Hắc Long còn đang cải tạo, đoán chừng muốn cải tạo xong thì còn cần mười mấy phút nữa, điều này cũng chứng tỏ cậu muốn chạy là không đùa.

- Lão đại, lần này nên làm gì đây?

Thần sắc Tiền Vạn Dương đề phòng nhìn về phía bầu trời, hỏi.

- Rau trộn!

Vương Hạo mỉm cười, phất phất tay với Thu Linh Hàn:

- Chị Thu, quả là trùng hợp! Chúng ta lại gặp mặt rồi.

Đám người trợn trắng mắt, bây giờ thì ngọt ngào gọi chị, lúc đầu ở sao Thiên Minh là ai gọi người ta là lão yêu bà chứ?

Lúc này, trong cơ sở 3 của đại học Tây Hoa, rất nhiều học sinh cũng nhìn thấy Thu Linh Hàn, nhao nhao chạy như bay đến bên này.

- Người này là Võ Đế sao?

- Tám phần là phải rồi, nếu không sẽ không lơ lửng giữa không trung như vậy.

- Hình như cô ấy tìm đến đại sư Vương Hạo đó.

- Đoán chừng là đến mua thuốc Thứ Nguyên.

- Hình như vậy...

- Nhóc con thối tha, tôi đúng là lại gặp mặt cậu, có phải cậu còn có lời gì muốn nói với tôi không?

Thu Linh Hàn nghiêm mặt nhìn Vương Hạo, trong lòng có loại kích động muốn đánh Vương Hạo một trận.

Phải biết cô ấy là Võ Thánh, bị một Võ Sư cướp đi Không Gian Bảo Thạch từ trong tay, việc này không thể nghi ngờ là tại hung hăng tát một bạt tai lên mặt cô ấy, nếu như không làm chút gì đó thì sau này cô ấy còn có thể lặn lộn thế nào nữa đây.

- Có phải tôi nói tôi không yêu cô nên cô liền không theo đuổi theo tôi nữa chứ?

Vẻ mặt Vương Hạo tỏ ra bất đắc dĩ, giống như đang nói lớn lên đẹp trai cũng không phải lỗi của tôi, cô có thể buông tha tôi không?

Vừa dứt lời, tất cả học sinh ủa cơ sở 3 đều sững sờ, sau đó tự động thẩm thấu lời nói.

Chẳng lẽ Đại sư Vương Hạođang bị vị Võ Đếnày theo đuổi? Nhưng chênh lệch tuổi tác cũng hơi lớn rồi?

Đoàn người Nhạc Huyên, không nhịn được vuốt vuốt cái trán cảm thấy nhức đầu muốn chết, tên nhóc này không thể đứng đắn một chút sao? Thế mà ngay cả Võ Thánh cũng dám đùa giỡn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.