Thiếu Soái tinh.
Trong vũ trụ.
Vương Thiên Dật vừa xuất hiện, không hề nói nhảm, hắn vung tay lên, một luồng kim quang từ trong cơ thể bạo phát ra, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ bầu trời lại.
Ngay lập tức, tất cả chiến hạm trên bầu trời, dù là chiến hạm của là Quân Bộ, Phủ Tổng Thống, hay là chiến hạm của Thiếu Soái Quân, dù là đạn pháo đã bắn ra, tất cả đều bị đông cứng giữa không trung.
Giờ khắc này, thế giới giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, giống như thời gian ngưng đọng.
- Võ Tôn! !
Con ngươi của Quan Tân Hùng bỗng nhiên co rụt lại, một giọt mồ hôi từ trên trán chậm rãi chảy xuống, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt này nữa, cũng không ngờ rằng lúc nhìn thấy Vương Thiên Dật, đối phương đã đột phá Võ Tôn.
- Sao lại thế được! ?
Tổng Thống cũng bị kinh hãi, hắn chưa từng nghe nói có người bằng chừng ấy tuổi đã có thể đột phá Võ Tôn.
Nhưng hắn cũng hiểu được, với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ của bọn họ, xem như loại chiến hạm đỉnh cấp như Dũng Khí cũng chỉ là đồ chơi trong mắt Vương Thiên Dật, một chút uy hiếp cũng không có.
Mà bên phía bọn họ cũng không có Võ Tôn, chỉ cần một Vương Thiên Dật đã có thể quét ngang bọn họ luôn mà không có áp lực gì.
- Phanh. . .
Một tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, cửa pha lê ngay chỗ Quan Tân Hùng và Tổng Thống ngồi lập tức vỡ vụn.
- Hô hô. . .
Lúc này, loạn lưu kinh khủng từ bên ngoài tràn vào trong chiến hạm, người điều khiển nhanh chóng mở ra mũ giáp dưỡng khí, đồng thời bắt lấy đồ vật ở bên cạnh cố định bản thân, tránh bị loạn lưu cuốn đi.
Vương Thiên Dật thuấn thân xuất hiện ở trong chiến hạm, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
- Đại tư lệnh, đã lâu không gặp!
- Vương Thiên Dật, sao ngươi vẫn còn sống?
Quan Tân Hùng lạnh lùng nhìn Vương Thiên Dật, nhưng mí mắt run run đã bán đứng trong lòng hắn không bình tĩnh như vậy.
- Mười vạn đại quân, cuối cùng chỉ còn ba vạn người may mắn còn sống sót, hơn bảy vạn tính mạng người vô tội, lúc nào cũng nhắc nhở ta, ta không thể chết được, ta phải đòi lại sự công bằng cho bọn họ.
Quanh người Vương Thiên Dật bạo phát sát khí kinh khủng, hận không thể tiêu diệt tên đao phủ độc ác này ngay.
Nhưng vì sự yên ổn bên trong của Nhân tộc, tạm thời kẻ này không thể chết.
Quan Tân Hùng híp mắt, khóe miệng nổi lên ý cười, hắn hiểu rõ vì sao Vương Thiên Dật không giết hắn.
Chắc chắn là do thuộc tính Thánh Mẫu kia, không nỡ nhìn nội bộ Nhân tộc lục đục, để cho Ám Tinh Linh tộc lợi dụng thời cơ tiến công.
- Đã tám năm trôi qua, Vương Thiên Dật ngươi vẫn còn ngây thơ như thế, đúng là làm cho người khác cảm thấy buồn cười.
Quan Tân Hùng cười ha hả, hắn thấy thương hại cho chỉ số thông minh của Vương Thiên Dật.
Chẳng lẽ hắn không biết, đối với người trên cao thì những dân chúng kia chỉ là quân cờ sao? Để đạt được sự thành công, hi sinh vài người thì có sao?
Hơn nữa, sau này chỉ cần ca ngợi mình một chút, vậy thì hắn là anh hùng, đây cũng là lý do vì sao trên sử sách chỉ viết anh hùng đánh bại kẻ ác, chưa bao giờ có chuyện kẻ ác đánh bại anh hùng, vì kẻ thắng mới là người viết ra sử sách.
- Xíu...
Một tiếng xé gió vang lên, bọn họ thấy được một luồng sáng màu xanh da trời bay đến.
Quan Tân Hùng còn chưa nhìn rõ người đến là ai, hắn đã cảm thấy bụng mình đau nhức dữ dội.
Đồng thời, bên tai hắn vang lên tiếng hừ lạnh.
- Vương Huynh vì đại cục nên không thể giết ngươi, nhưng ông đây thì mặc kệ, đánh mày một trận cho đỡ tức đã rồi nói sau.
Tổng Thống ở bên cạnh co rụt con ngươi, hắn biết người này, Tật Phong Chi Dực, Nhạc Viễn Quang, bây giờ Nhạc Viễn Quang giống như một võ sĩ đang đánh trận, đánh từng nắm đấm lên người Quan Tân Hùng, xem hắn là một bao cát mà đánh.
Nhất là sau khi Nhạc Viễn Quang bạo phát ra khí tức Võ Tôn, hắn bị dọa đến mức hét lên, bây giờ có hai người này ở đây, chuyện tiêu diệt Vương Hạo đã trở thành chuyện viển vông.
Nhưng cứ để Vương Hạo tiếp tục phát triển như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ liên tục gặp phiền toái.
- Xem ra, Vương Hạo quật khởi đã là chuyện đương nhiên, mình phải áp dụng chính sách lôi kéo, hòa hoãn lại quan hệ hai bên mới được.
Trong lòng Tổng Thống không yên tâm chút nào, với tính tình của Vương Hạo, hắn mà chọn làm hòa à?
- Mau dừng tay!
Lúc này, có nhiều đội quân Vương Bài xông đến, tất cả đều chỉa vũ khí vào Nhạc Viễn Quang.
Mặc dù ai cũng sợ muốn chết khi phải đối mặt với hai vị Võ Tôn, nhưng người bị đánh là đại tư lệnh của bọn họ, nên binh sĩ bắt buộc phải ra tay, dù chết cũng không đáng tiếc.
- Nhạc Huynh, dừng tay đi, đánh nữa sẽ chết người đấy!
Vương Thiên Dật ngăn hắn lại.
- Phi!
Nhạc Viễn Quang nhổ một ngụm nước bọt lên người Quan Tân Hùng, sau đó dừng động tác trong tay lại.
Lúc này, Quan Anh Kiệt mới đi đến đỡ Quan Tân Hùng dậy, ánh mắt hắn nhìn Vương Thiên Dật cũng tràn đầy sự mất mát.
- Thiên phú của Vương huynh đúng là kinh người, chỉ dùng tám năm đã có thể đột phá lên Võ Tôn.
Vương Thiên Dật cười khổ một tiếng.
- Nếu như ta có thể lựa chọn, ta tình nguyện dùng tám năm này làm bạn với Hạo nhi còn hơn.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quăng ánh mắt khinh bỉ đến, đây chính là những kẻ được tiện nghi còn khoe mẽ, thích giả vờ.
- Báo cáo!
Một binh lính đi vào báo.
- Thiếu Soái đại nhân truyền tin đến, gọi chúng ta lên Thiếu Soái Tinh để đàm phán!
- Đàm phán?
Tổng Thống nhìn hai người Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang, có hai vị đại thần này ở đây, bây giờ ngoài việc đàm phán ra, hình như không còn biện pháp khác, ít nhất là đừng nghĩ đến việc dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề.
- Vương Thiên Dật!
Mặt mũi của Quan Tân Hùng đã bầm dập hết, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Thiên Dật, nếu thằng này không quay về, đường đường là đại tư lệnh như hắn, sao có thể chật vật như thế này được?
Một lúc sau, tất cả Vương Bài quân bộ và đội hộ vệ phủ Tổng Thống xuất hiện trên Thiếu Soái Tinh.
Nhìn thấy hai thế lực đó, tất cả phóng viên và người xem trực tiếp đều sôi trào.
- Sao có thể là quân bộ vương bài và đội hộ vệ được?
- Chẳng phải bọn họ đang ở trên chiến trường sao?
- Ta từng nghe nói, Thiếu Soái đại nhân từng cướp hết tinh thạch truyền thừa của Quan Gia và Phủ Tổng Thống đấy!
- Thật hay giả vậy? Đúng là to gan thật!
- Trước đây ta không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ ta dám khẳng định là vậy!
- Vậy theo ngươi, vì sao Thiếu Soái đại nhân phải cướp tinh thạch truyền thừa?
- Nói nhảm, tất nhiên là vì muốn cho dân chúng chúng ta có được hai thuộc tính truyền thừa rồi!
- Nói như vậy, có lẽ chúng ta nên ủng hộ Thiếu Soái đại nhân!
- Những quý tộc kia có quyền có thế, chúng ta ủng hộ được cái rắm gì? Chẳng phải cuối cùng cũng bị chèn ép sao?
...
Nhưng khi toàn bộ quân bộ vương bài và đội hộ vệ đều đi xuống, Vương Hạo đã ném một lọ dược tề trong tay xuống đất.
- Rầm... ào ào...
Ống nghiệm vỡ tan, dược tề rơi vãi đầy đất, một đám sương mù màu đỏ bay ra, chưa đến nửa phút thì sương mù đã bao phủ toàn bộ Thiếu Soái Tinh.
- Ôi, sao ta không còn chút sức lực nào nữa thế này?
Lúc này, ngoài ba người Nhạc Viễn Quang, Vương Thiên Dật, Vương Hạo và một con thỏ ra, tất cả mọi người đều ngã nhào trên đất, không thể đứng lên nổi.
- Dược tề Táng Thiên?
Nhạc Viễn Quang hét lên một câu, không phải là đến để đàm phán sao? Sao cần phải dùng đến dược tề Táng Thiên? Chẳng lẽ Vương Hạo muốn diệt khẩu toàn bộ quân bộ và phủ tổng thống?
Vương Thiên Dật nhăn mặt, cảm thấy Vương Hạo làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, chẳng lẽ hắn không biết bây giờ trong Nhân Tộc không thể nội loạn được sao?
-------