Thiếu Soái Tinh.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nằm rạp trên đất, không có sức động đậy một ngón tay.
- Hạo nhi, con muốn làm gì?
Vương Thiên Dật nhíu mày hỏi.
Vương Hạo ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về những chiếc camera kia, trên mặt nổi lên vòng hào quang thần thánh.
- Quý tộc hung hăng ức hiếp dân chúng, nên ta quyết định dẫn đầu nhân dân đứng lên đấu tranh, bầu cho cha ta, chính là Vương Thiên Dật làm tổng thống mới!
- Phụt...
Nhạc Viễn Quang phun nước miếng tại chỗ, đúng là con trai biết suy nghĩ cho cha, lại muốn tạo phản cho cha ngồi ngai vua.
Mặc dù hắn biết rõ Vương Thiên Dật muốn thay đổi chế độ xã hội này, nhưng đâu phải ai cũng ngồi được vị trí Tổng Thống đâu?
Nhưng lúc này, những dân chúng đang quan sát trực tiếp đã sôi trào.
- Vương Thiên Dật? Chẳng lẽ đó là Trấn Uy nguyên soái?
- Chính là Trấn Uy nguyên soái, giống như đúc tám năm trước!
- Trấn Uy nguyên soái đã trở về, ông trời của chúng ta đã trở về!
- Đợi một chút, vừa rồi Thiếu Soái đại nhân nói cái gì? Cha ta?
- Con mẹ nó, hóa ra là hai cha con, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử!
- Một nhà có hai nguyên soái, hơn nữa còn làm chủ cho nhân dân, đúng là cả nhà đều là anh kiệt!
- Trấn Uy nguyên soái làm tổng thống, ta thấy được!
- Ủng hộ, phải ủng hộ!
- Ủng hộ!
- Như trên!
- +1!
...
- Hồ đồ!
Vương Thiên Dật giận dữ.
- Ngươi nghĩ ai cũng có thể ngồi được cái ghế Tổng Thống sao? Nếu không có quý tộc ủng hộ, ai ngồi yên nổi? Nếu ép buộc lên ngồi, chắc chắn sẽ làm cho Nhân Tộc đại loạn, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cố, ngươi đã nghĩ đến những chuyện này chưa, đúng là xằng bậy!
Vương Hạo vỗ bộ ngực mình cam đoan.
- Ba ba cứ yên tâm! Con trai có chép lại tám quang vinh tám hổ thẹn, chỉ cần cho những quân bộ vương bài và đội hộ vệ xem, chắc chắn bọn họ sẽ đi theo chính nghĩa là ngài!
- Phụt...
Nhạc Viễn Quang cười phun, còn dám viết tám vinh quang, tám hổ thẹn, còn đi theo chính nghĩa là Vương Thiên Dật, thằng nhóc thúi nhà ngươi nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra à?
- Tiểu Bạch, ngươi cho những người đó nhìn tám quang vinh, tám hổ thẹn, để bọn họ biết mình có làm sai hay không?
Vương Hạo đưa một quyển trục đen kịt cho Tiểu Bạch, đây là quyển trục ác ma phiên bản thăng cấp, chỉ cần nhỏ một giọt máu của đối phương lên, thì có thể nô dịch bọn họ.
Đương nhiên, với tu vi hôm nay của Vương Hạo, tối đa chỉ có thể nô dịch Vũ Đế cấp một, những người có tu vi cao hơn thì hoàn toàn bó tay.
Nhưng đối phó với những binh lính nằm nghiêng ngả trên đất kia thì hoàn toàn không thành vấn đề, hắn muốn nô dịch bọn họ thế nào thì những người kia hoàn toàn phải phục tùng.
Tiểu Bạch ôm quyển trục ác ma, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương Hạo.
- Vương Hạo ca ca, công trình này quá lớn, ngươi phải cho bản bảo bảo thỏ một vạn củ cà rốt làm thù lao.
Vương Hạo lại dùng vẻ mặt thành thật giáo dục nó.
- Tiểu Bạch, chúng ta là hóa thân của chính nghĩa, sao có thể nhắc đến hai chữ thù lao đây? Điều này có khác gì với nhà tư bản vạn ác chứ? Ta thấy ngươi cũng cần phải đọc tám điều vinh, tám điều nhục mới được!
Mọi người đều trợn trắng mắt, ai cho thằng này tự tin để nói ra những câu vô liêm sỉ như thế?
Vừa rồi là ai đứng trên đại hội quảng cáo sản phẩm hả? Sao lúc đó không nói mình là nhà tư bản vạn ác?
Tiểu Bạch bị dọa cho liên tục lắc đầu, nó dãy dụa mông đít nhỏ ôm quyển trục ác ma chạy về phía những binh lính đang nằm trên đất, không hề muốn thù lao chút nào nữa.
Phải biết rằng, lúc trước khi Thiếu Soái Quân sử dụng quyển trục ác ma, nó đã ở hiện trường đấy!
Một người bình thường nhỏ một giọt máu lên quyển trục ác ma, sau đó giống như biến thành một người khác vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Vương Hạo rất cuồng nhiệt, giống như có thể vì Vương Hạo mà lên núi đao xuống biển lửa vậy.
Hơn nữa, còn có nhiều nội gian tự mình đứng ra, tỏ vẻ bản thân tự nguyện trung thành với Vương Hạo cả đời, mãi không thay đổi, điều này làm cho nó cảm thấy khiếp sợ trong thời gian dài, sợ bị Vương Hạo lấy máu.
Vương Thiên Dật nhíu mày, thấy Tiểu Bạch đi đến gần một binh sĩ vương bài quân bộ, nó mở quyển trục ác ma ra, dùng một cây kim nhỏ hung hăng đâm rách đầu ngón tay của binh sĩ đó, sau đó nhỏ máu lên quyển trục.
- Đó là cái gì?
Nhạc Viễn Quang nhịn không được hỏi.
Vương Hạo nói bậy bạ.
- Đây chính là tám điều vinh, tám điều nhục giám sát những kẻ có tư tưởng không lành mạnh, để giám sát được bọn họ thì cần phải lấy một giọt máu nhỏ lên đó, nếu không sẽ không có hiệu quả.
- Thần kỳ vậy sao?
Nhạc Viễn Quang nhìn mà thấy thú vị, hắn đi lên cầm quyển trục ác ma.
Chỉ là bên trên trống không, không hề có chữ viết hay hình ảnh gì, cái gì cũng không có..
Nhìn vậy, Nhạc Viễn Quang càng hứng thú, hắn cắn nát ngón tay, nhỏ một giọt máu lên, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, nếu như quyển trục ác ma không hạn chế đẳng cấp, vậy là hắn đã có một sai vặt là Võ Tôn rồi, tiếc là chỉ đang mơ mộng mà thôi.
- Hình như chẳng được gì?
Nhạc Viễn Quang thất vọng, ném quyển trục lại cho Tiểu Bạch.
Nhưng đúng lúc này, binh sĩ vừa nhỏ máu kia lập tức đứng dậy, cuồng nhiệt kêu lên.
- Thiếu Soái đại nhân vạn tuế, ta ủng hộ Nguyên Soái đại nhân làm Tổng Thống, đánh đổ quý tộc, giải cứu toàn bộ nhân dân!
- Ào ào...
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đây không phải là chuyện đùa chứ?
Có thể được tuyển vào quân bộ vương bài hoặc là đội hộ vệ, những binh sĩ đó phải có độ trung thành cao đến dọa người, nhưng bây giờ chỉ mới nhìn tám điều vinh, tám điều nhục đã làm phản, có phải làm quá rồi không?
Còn có, tám điều vinh, tám điều nhục là cái gì vậy? Sao có thể tẩy não như bỏ vào máy giặt giặt sạch thế?
Đồng thời, tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, bọn họ dính phải dược tề Táng Thiên, không có chút sức lực nào, nếu con thỏ kia mà đâm bọn hộ một kim, chẳng phải bọn họ cũng sẽ bị tẩy não sao?
Khóe miệng của Vương Hạo hơi nhếch lên, vương bài quân có 400 vạn, đội hộ vệ có 100 vạn, hơn nữa trong tay hắn còn có 50 vạn Thiếu Soái Quân dòng chính, vậy thì binh lực trong tay hắn đã đạt đến năm trăm năm mươi vạn người rồi.
Nhưng tất cả đều là binh lính tinh nhuệ cả đấy, xem ra sau này thấy ngứa mắt ai là lên đánh được rồi.
Nhạc Viễn Quang kinh hãi nhìn quyển trục ác ma, đó là vật gì vậy? Vì sao có thể lập tức tẩy não được người khác? Nhưng hắn lại không bị gì cả?
Vương Thiên Dật nhăn mặt lại.
- Hạo nhi, ngươi lấy được tà vật này ở chỗ nào vậy?
- Tà vật gì chứ?
Vương Hạo lập tức hét lên, sau đó mở hình thức nói lung tung.
- Nếu nó là tà vật thì sao thúc thúc không bị gì?
- Cái này...
Vương Thiên Dật cũng hoài nghi, trực giác nói cho hắn biết, đây là một siêu cấp tà vật, cần phải tiêu hủy ngay.
Nhưng bây giờ hắn không thể nào hiểu nổi, vì sao Nhạc Viễn Quang lại không có chuyện gì?
- Ba ba quá mẫn cảm rồi!
Vương Hạo ngay lập tức mở chế độ hào quang thần thánh.
- Nó không phải là vật, nó là bảo vật thần thánh, có thể kích hoạt sự thiện mỹ trong mỗi người, tìm những đồ vật mà con người đã mất đi, ví dụ như tiết tháo!
- Tiết tháo?
Nhạc Viễn Quang gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói.
- Đồ chơi đó ta đã ném mất nhiều năm rồi, nhưng vì sao không tìm về được chứ?
Vương Hạo trợn trắng mắt, vị đại thúc này chuyên môn đến phá đám hắn phải không? Ỷ vào việc tu vi của hắn thấp, nên cậy già lên mặt trước mặt hắn à?
Xem ra, sau này nhìn thấy Nhạc Huyên, phải nói cho cô ta biết, không phải là hắn muốn chơi trò lưu manh, mà là cha cô ta dùng thủ đoạn lưu manh trước...
-------