- Nhạc thúc thúc ngài đừng có nói đùa, người có phẩm cách cao thượng như ngài mà không có tiết tháo, vậy chẳng phải chúng ta còn sống ở xã hội nguyên thuỷ, ăn lông ở lỗ luôn hả! ?
Vương Hạo cười giải thích.
Nhạc Viễn Quang liên tục gật đầu.
- Lời này của hiền chất không tệ, vừa rồi thúc thúc chỉ nói đùa, thật ra tiết tháo của ta vẫn luôn ở đây, phẩm cách cũng cao thượng.
Vương Thiên Dật nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng rồi nói.
- Khụ khụ, bây giờ chúng ta đừng thảo luận cái này là bảo vật Thần Thánh, hay là Tà vật, con giải độc cho bọn họ đi đã.
- Không có giải dược!
Vương Hạo nhún vai, lộ ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, hắn còn chưa nô dịch những Vương bài quân, Hộ Vệ đội này, sao có thể cho bọn hắn giải dược được chứ, dù cha ruột có nói cũng chẳng được gì.
- Không có giải dược! ?
Vương Thiên Dật sửng sốt một chút.
Vương Hạo gật đầu một cái.
- Đúng vậy, trên người của ta không có giải dược.
- Đứa nhỏ này, làm gì có ai hạ độc mà không mang theo giải dược! ?
Trong lòng Vương Thiên Dật tức muốn ói máu, cuối cùng hắn đã biết rõ, thằng nhóc này đang mở to mắt nói láo, muốn kéo dài thời gian, để thu phục Vương bài quân và đội Hộ Vệ.
- Các ngươi không thấy loại dược tề Táng Thiên, ngay cả Võ Thánh đều bị hạ độc sao! ?
Vương Hạo vô tội nói.
- Nó là sản phẩm ta mới nghiên cứu ra được, làm gì có giải dược được chứ! ?
- Cái này. . .
Hai người Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang đều chấn kinh, bị Vương Hạo nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện ra, ngay cả hai vị Võ Thánh Quan Tân Hùng và Tổng Thống cũng không may mắn thoát khỏi tai nạn, tất cả đều nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Bây giờ, ánh mắt của Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang nhìn về phía Vương Hạo đã thay đổi hẳn.
Một thiếu niên mười tám tuổi, vậy mà có thủ đoạn đối phó với Võ Thánh, dù thủ đoạn này có quang minh chính đại hay không, nhưng điều này đã đủ làm chấn kinh cả thế giới.
Vương Hạo thở dài, bày ra một vẻ mặt Dược Tề sư ăn cơm mềm.
- Nếu như các ngươi muốn giải dược, vậy ta chỉ có thể ở đây nghiên cứu chế tạo, mong rằng sẽ nhanh chóng chế ra được giải dược!
Hai người Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang bó tay luôn rồi, bọn họ tuyệt đối có lý do để nghi rằng, Vương Hạo đang làm ra vẻ như vậy, mục đích chỉ vì muốn thu Vương bài quân, đội Hộ Vệ về dưới trướng.
Bởi vì từ đầu đến giờ, con thỏ không hề dừng lại, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có hơn ngàn binh lính bị nó đâm kim lấy máu.
Nhạc Viễn Quang lôi kéo Vương Thiên Dật, nói nhỏ.
- Vương huynh này, con trai ngươi đã muốn ngươi làm Tổng Thống, ta thấy ngươi cứ làm là được rồi, bây giờ Vương bài quân và đội Hộ Vệ đều nghe lời con trai ngươi, ngươi còn sợ cái gì! ?
Vương Thiên Dật cau mày nói.
- Vậy ngươi nghĩ những người kia sẽ đồng ý sao! ?
Nhạc Viễn Quang bật cười nói.
- Vương huynh, ngươi đừng quên, bây giờ ngươi đã là Võ Tôn, đã ngồi ngang hàng với bọn họ, còn có, con trai ngươi được hội trưởng công hội dược tề, Thủy Dao tiền bối và tiền bối Kiếm Thái Phong ủng hộ, ngươi có làm Tổng Thống thì cũng không có vấn đề gì.
- Ta không nói đến những tiền bối kia, mà là những quý tộc khác kìa.
Vương Thiên Dật thở dài, phải biết rằng tám phần Võ Thánh trong liên bang Stars là đến từ quý tộc đấy, nếu những Võ Thánh kia không ủng hộ hắn, vậy thì lúc hắn lên làm Tổng Thống xong, ra lệnh cho ai đi đánh giặc đây?
Đến lúc đó, còn chưa giải quyết xong giặc ngoại xâm, đã cộng thêm nội loạn nữa, tương lai của Nhân Tộc sẽ đi về đâu chứ?
- Cái này phiền phức đây!
Nhạc Viễn Quang nhíu mày, trong trí nhớ của hắn, những quý tộc kia cực kỳ ích kỷ, xảo quyệt, là loại người ngoan độc.
Bình thường, bọn họ sẽ ra vẻ ta đây là vì dân phục vụ, nhưng thực ra đang ra sức vơ vét tiền tài của cải từ tay nhân dân, làm nặng túi tiền của mình.
Mà nếu có người uy hiếp đến lợi ích của bọn chúng, mà nhân dân cũng không ủng hộ bọn chúng nữa, khi bọn người đó không kiếm được tiền, lập tức lộ mặt thật ra, làm cho mọi chuyện trở về vạch xuất phát.
Sau đó lập tức tẩy bài, bắt đầu một ván cờ khác.
Bởi vì nếu không bắt đầu lại, thì sẽ không có ai ủng hộ bọn chúng, vậy bọn họ còn được gọi là quý tộc làm gì? Chẳng lẽ tự mình chơi và lên mặt với chính mình sao?
Nên chẳng thà đánh lại một ván khác, chờ mong nhận được quân cờ đẹp hơn.
Mà hôm nay chính là cơ hội tẩy bài, mà cánh cửa của nó chính là cho Ám Tinh Linh Tộc đánh vào, đưa chiến hỏa vào nơi sinh sống của dân chúng.
Làm cho người dân hiểu rõ, mất đi sự bảo vệ của Quý Tộc là chuyện ngu xuẩn đến mức nào.
Trong lúc này, các đại quý tộc cũng không nhàn rỗi, bọn họ lập tức trốn đi, âm thầm chờ đợi và quan sát những đội quân khởi nghĩa có tiềm lực, sau đó thu bọn họ làm thuộc hạ, làm cho thế lực bản thân thêm lớn mạnh.
Đợi đến lúc nhân dân bị tra tấn sắp chết, bọn họ sẽ nhảy ra làm chúa cứu thế, biểu dương chính mình vĩ đại như thế nào.
Nhờ vào đó, dân chúng đang cực khổ như thấy được ánh mặt trời, lập tức ủng hộ bọn họ, nguyện ý để cho bọn họ tiếp tục thống trị, sau đó lại bóc lột.
Đương nhiên, những kẻ dám chơi liều như vậy đều là quý tộc lớn, trong nhà có Võ Thánh trấn giữ, cho dù sau này tình hình bị thay đổi, dù không kiếm được chỗ tốt khi thống trị, cũng đảm bảo gia tộc mình an toàn.
- Thật ra, hai người không cần phải lo lắng vấn đề này.
Vương Hạo mỉm cười.
- Ngươi có biện pháp sao?
Hai người Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang tò mò hỏi.
- Đương nhiên!
Vương Hạo ấn mở vòng tay trí năng, cười lớn nói.
- Cho tất cả các ngươi nhìn một chút, cái gì gọi là khoa học kỹ thuật!
- Ông ông...
Một tiếng động cơ vận chuyển vang lên, mặt đất vỡ ra, một lỗ đen xuất hiện, năm chiếc chiến hạm sử thi xuất hiện rung động lòng người.
- Đó là cái gì...
Nhạc Viễn Quang hét lên.
Vương Hạo ho một tiếng, sau đó giải thích.
- Đó là mẫu hạm sử thi, có thể tiêu diệt mười tên Võ Thánh cùng một lúc, còn mạnh hơn chiến hạm bọc thép của Ám Tinh Linh Tộc vài lần, chỉ cần có nó, dù có tất cả Võ Thánh quý tộc rời đi, chúng ta vẫn có thể chống lại được sự tập kích của Ám Tinh Linh Tộc, thậm chí có thể phản công trở lại.
Vương Thiên Dật cực kỳ vui mừng, chỉ cần có thể lấp đầy được vị trí trống của mấy vị Võ Thánh, vậy thì hắn không cần lo lắng gì nữa, hoàn toàn có thể ra tay thoái mái.
- Chúc mừng Vương Huynh lên làm Tổng Thống, sau này con dân có phúc lớn.
Nhạc Viễn Quang chắp tay chúc mừng.
- Được, hôm nay ta sẽ tiếp nhận vị trí Tổng Thống, hơn nữa thề rằng, chắc chắn sẽ lãnh đạo nhân dân đứng lên.
Vương Thiên Dật nghiêm túc nói, nhiệt huyết trong lòng tuôn trào, hắn đợi giây phút này đã từ lâu, hắn muốn là đời đầu tiên làm Tổng Thống giống như thế, dẫn đầu Nhân Tộc đi lên, xưng bá tinh không.
Lúc này, những người đang xem trực tiếp cũng đã sôi trào.
- Ủng hộ Trấn Uy Nguyên Soái làm Tổng Thống!
- Sau này chúng ta sẽ thoát khỏi cảnh sưu cao thuế nặng.
- Đúng vậy, ta chịu khổ cả đời, nhưng cuối cùng bị quý tộc cướp hết.
- Lời này nói đúng, quý tộc không chỉ thu thuế nặng, còn thường xuyên ức hiếp bình dân nữa.
- Bây giờ có lựa chọn tốt hơn, ta sẽ không bao giờ chọn quý tộc, chúng ta ủng hộ Nguyên Soái Vương Thiên Dật.
- Quý tộc luôn tìm lú do để thu thuế, làm cho nhân tộc chúng ta không tiến bộ thêm mấy vạn năm rồi.
- Nói nhảm, tất nhiên bọn quý tộc này không muốn cho chúng ta tiến bộ rồi, nếu như chúng ta phát triển, vậy bọn chúng còn thống trị kiểu gì nữa.
- Một đám quỷ hút máu, chúng ta phải ủng hộ Trấn Uy nguyên soái.
...
- Khụ khụ...
Vương Hạo ho khan một tiếng.
- Này, để ta nói một câu được không, các ngươi không thấy mẫu hạm sử thi chưa chế tạo xong sao?
Vừa dứt lời, tất cả mọi âm thanh đều im bặt.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn chiếc chiến hạm sử thi khí phách kia, đúng là có nhiều chỗ còn chưa hoàn thành.
- Đúng là xấu hổ!
Nhạc Viễn Quang xoa xoa huyệt thái dương, ông thấy thằng nhóc Vương Hạo này chuyên môn gài bẫy cha hắn.
Vẽ ra một kế hoạch tuyệt vời như thế, làm cho cha hắn hùng tâm vạn trượng nói ra dã tâm của mình, còn tuyên bố muốn đả kích thế lực quý tộc.
Nhưng một giây sau lại lòi ra chuyện cười lớn như thế, không biết Vương Thiên Dật làm sao giải quyết được chuyện này...