Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 454: Chương 454: Hình như con của ngươi rất phấn khích.




Thiếu Soái Tinh.

Vương Thiên Dật xấu hổ đứng ở đó, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lời đã nói ra khỏi miệng, đừng bắt hắn nuốt lại chứ?

- Thằng nhóc thúi, làm ba ba của ngươi xấu hổ rồi kìa, còn có cách gì thì nói nhanh một chút.

Nhạc Viễn Quang kéo Vương Hạo, ý muốn Vương Hạo nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.

- Thật ra rất đơn giản mà!

Vương Hạo nhún vai.

- Chỉ cần cha ta mở rương quyên góp tiền tài, chắc chắn dân chúng liên bang Stars sẽ góp tiền xây dựng xong mẫu hạm sử thi ngay.

Vương Thiên Dật nhăn mặt.

- Ngươi làm như thế, vậy thì có khác gì với những kẻ bòn rút mồ hôi nước mắt của nhân dân chứ?

Vương Hạo bĩu môi, trực tiếp bỏ qua vị ba ba tiện nghi này, hắn lấy tinh thạch truyền thừa ra, dùng vẻ mặt nghiêm trang nói.

- Các vị khán giả đang xem ti vi thân mến, ta đại diện cho Tổng Thống đại nhân hứa hẹn, chúng ta sẽ xây một tòa nhà truyền thừa, miễn phí cho tất cả dân chúng, tất nhiên nếu mọi người muốn tòa nhà này nhanh chóng mở cửa, vậy phải xem có ai đồng ý bỏ tiền quyên giúp hay không? Giúp Tổng Thống đại nhân chống cự áp lực từ những quý tộc khác.

Hai người Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang khiếp sợ nhìn tinh thạch truyền thừa trong tay Vương Hạo, đó ít nhất có 70 viên đấy, đúng là quá dọa người.

Đồng thời, hai người cũng hiểu được, nếu như tòa nhà truyền thừa này mà mở cửa, vậy thì không ai có thể ngăn cản Nhân Tộc quật khởi nữa, chắc chắn Nhân Tộc sẽ đi đến một thời đại mới.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là bọn họ có thể ngăn được bước chân của Ám Tinh Linh Tộc, hơn nữa còn hoàn thành mẫu hạm sử thi.

Lúc này, tất cả quần chúng đang xem trực tiếp đều sôi trào, khắp nơi trên internet cũng thảo luận về chuyện này.

- Nhiều tinh thạch truyền thừa như thế, ta không nằm mơ chứ?

- Đây không phải mơ, là thật!

- Không thể tin nổi, Thiếu Soái đại nhân lại hào phóng cho chúng ta sử dụng tinh thạch truyền thừa.

- Thiếu Soái đại nhân vạn tuế, chúng ta ủng hộ ngài, ngài mau nói chỗ quyên tiền ra đi!

- Vì tương lai của Nhân Tộc, ta quyên tiền!

- Đúng vậy, nếu phải đưa cho quý tộc kia, vậy chi thà ta đi quyên góp hết cho Nguyên Soái Vương Thiên Dật.

...

Vương Hạo lại mở miệng.

- Còn về chuyện quyên tiền, ta sẽ giao cho thành viên hội Chính Khí, tin rằng mọi người sẽ tin tưởng bọn họ.

Nghe xong, hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đang nằm dưới đất sửng sốt, có loại cảm giác như Vương Hạo muốn gây chuyện.

Nếu bọn họ nhớ không nhầm, lúc trước Vương Hạo có nói, dùng Hội Chính Khí có thể kiếm được một số tiền lớn.

Mà theo tình hình này, nếu dân chúng chịu quyên tiền, rõ ràng bọn họ chính là dê béo rồi.

Nhưng làm bọn họ không cách nào hiểu nổi, sao Vương Hạo lại giao phần lợi nhuận béo bở này cho hội Chính Khí đây? Chẳng lẽ bọn họ làm sai chuyện gì sao?

Còn nữa, với trình độ phúc hắc đen tối của Vương Hạo, có người đến ám sát hắn, đáng lẽ hắn phải lừa cho đối phương nghi ngờ nhân sinh mới đúng.

Nhưng hôm nay hắn không chỉ không lừa gạt bọn họ, còn đưa nhiệm vụ béo bở kia ra, trong này mà không có quỷ, bọn họ tuyệt đối không tin.

Đồng thời, bọn họ cũng suy nghĩ cẩn thận một chuyện, Vương Hạo chịu khổ sở lắm mới đưa được năm chiếc mẫu hạm sử thi chưa hoàn thành ra, sao không tự mình đứng ra xây dựng, lại đi giật dây cha hắn làm tổng thống, còn nhờ hội Chính Khí đứng ra.

Tất cả mọi chuyện đều có mục đích cho dân chúng hiểu rõ, bọn họ là đại diện của chính nghĩa, là nhân sĩ một lòng vì dân, hãy yên tâm quyên tiền mà không lo bị lừa.

Hơn nữa, vì muốn tăng thêm lòng tin, Vương Hạo còn lấy ra 70 viên tinh thạch truyền thừa.

Có tất cả làm bàn đỡ, tin rằng không lâu sau, năm chiếc mẫu hạm sử thi sẽ được hoàn thành.

Còn chuyện sau khi chế tạo xong chiến hạm, không cần nghĩ nữa, chắc chắn Vương Hạo sẽ thu lại năm chiếc chiến hạm kia, cho nó trở thành vật của tư nhân.

- Lợi hại, thật là lợi hại.

Trong lòng hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu không nhịn được hô lên, thì ra lão đại đã tính toán tốt mọi chuyện, mục đích là vì nhanh chóng chế tạo ra mẫu hạm sử thi, hơn nữa bản thân không cần phải bỏ tiền ra.

Nếu như bọn họ đoán không sai, vốn dĩ vị trí Tổng Thống này, Vương Hạo muốn tự mình ngồi, nhưng sau đó Vương Thiên Dật xuất hiên, hắn lập tức ném cho Vương Thiên Dật.

Dù sao thì danh vọng của Vương Hạo cũng kém hơn Vương Thiên Dật nhiều, nếu như ông mà ngồi ở vị trí đó, chắc chắn sẽ được dân chúng thừa nhận, càng có nhiều người bỏ tiền ra.

- Mặc kệ lão đại đi, mấy khi mới được nghỉ ngơi, ta ngủ một giấc đã.

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu nhắm mắt lại, nhàn nhã phơi nắng, dù sao cũng không nhúc nhích được, vậy thì ngủ một phát đã.

Lúc này, hai người Tổng Thống và Quan Tân Hùng mới hoảng sợ.

Nếu như mẫu hạm sử thi này được chế tạo ra, vậy thì địa vị thống trị của bọn họ đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.

Phải biết rằng, quý tộc có ba thứ có thể quyết định địa vị của bọn họ, đó là tinh thạch truyền thừa, hai là Võ Thánh, ba là quân đội như đội Hộ Vệ và vương bài quân.

Mà bây giờ Vương Hạo đã cướp tinh thạch truyền thừa của bọn họ, còn muốn xây cái tòa nhà truyền thừa gì đó, cũng có nghĩa là, những ưu việt của quý tộc đã không còn nữa.

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa rằng, địa vị của quý tộc đã bị thương nặng, bình dân cũng có lực lượng khiêu chiến quý tộc.

Nếu như cao thủ Võ Thánh còn bị mẫu hạm sử thi thay thế, đội Hộ Vệ và Vương Bài Quân bị Vương Hạo thu phục, vậy thì tất cả ưu việt của quý tộc đã hoàn toàn mất đi.

Ngoại trừ việc trong nhà còn ít tiền, nhiều miệng ăn hơn bên ngoài, hình như bọn họ không khác gì với những nhà giàu khác.

Kể từ đó, bọn họ sẽ giống như câu nói kia, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Chỉ cần dân chúng còn cần ngươi, vậy thì ngươi sẽ được xem như là một quý tộc, nhưng nếu dân chúng không cần ngươi, bọn họ sẽ quay lưng đi tìm một người khác ủng hộ, vậy thì ngươi chả là cái thá gì hết.

- Ba ba, con đã giúp ba chuyện này rồi, còn lại phải nhìn vào ngài thôi.

Vương Hạo tặng Vương Thiên Dật một thủ thế cố lên, sau đó che miệng cười rộ lên.

Bây giờ hắn đã là con trai của Tổng Thống rồi, nếu không dùng tên tuổi của ba mình đi ra ngoài xằng bậy một lúc, vậy thì phải xin lỗi cái thân phận con trai Tổng Thống này rồi.

Cũng phải xin lỗi chính mình nữa, hắn tốn nhiều tế bào não như thế mới đẩy được ba mình lên vị trí Tổng Thống đấy.

Đương nhiên, điều hắn mong chờ nhất chính là, nếu ba mình đánh nhau với quý tộc, vậy thì hắn có thể nhận được điểm tội ác phong phú rồi.

Nếu như lúc này, Ám Tinh Linh Tộc vùng lên, công phá tiền tuyến làm cho thiên hạ đại loạn, vậy thì hắn phát tài luôn.

Phải biết rằng, bây giờ trong tay hắn đã có năm trăm vạn đại quân, trong loạn thế đã có thể xưng bá một phương được rồi, sống một cuộc sống như bạo quân!

- Vương huynh, sao ta có cảm giác hình như con của ngươi rất phấn khích đây?

Nhạc Viễn Quang nhịn không được nói.

- Cái này... Có lẽ nó đang vui mừng cho dân chúng!

Vương Thiên Dật ngẫm lại.

- Dù sao nó bỏ nhiều công sức và đó, bây giờ lại nhận được kết quả như mong muốn, nên vui mừng cho mọi người.

- Có phải không?

Trong lời nói của Nhạc Viễn Quang có sự nghi ngờ nồng đậm, hắn nhìn Vương Hạo, sau hắn có cảm giác thằng nhóc này đang phấn khích như cáo trộm được gà, chứ không phải là vui mừng cho người khác chân thật từ trong lòng chứ?

- Đinh linh linh...

Đúng lúc này, vòng tay trí năng của Vương Hạo vang lên tiếng nhạc, hắn vội ấn mở ra xem, hóa ra là Thủy Dao, hội trưởng công hội Dược tề!

- Vương Hạo! Ngươi không để cho người khác bớt lo hơn tý được hả???

Thủy Dao giận dữ hét lên.

- Bây giờ Ám Tinh Linh Tộc đang hung hăng, ngươi cứ phải làm loạn hết trong nhà lên mới vui phải không?

Vương Hạo uất ức, chỉ vào Vương Thiên Dật, nói.

- Chuyện này không liên quan đến ta, là ông ấy muốn làm Tổng Thống.

Lúc này, Vương Thiên Dật không chỉ đau đầu, mà là cả người đều đau, mặc dù hắn có dã tâm làm tổng thống, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nói ra được không?

- Ta mặc kệ là ý của ai, các ngươi đến đây ngay lập tức, đến biên cảnh tiền tuyến ngay.

Thủy Dao vứt lại một câu, tức giận cắt đứt liên lạc.

Vương Hạo liếc Vương Thiên Dật một cái, có vị ba ba tiện nghi này ở đây, tất nhiên hắn không thể không đi rồi/

- Hazz, thôi, trước tiên đi biên cảnh nhìn tiểu bảo bối Y Linh nhà ta đã, còn chuyện xằng bậy kia thì đến biên cảnh cũng làm được mà!

Vương Hạo thở dài...

------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.