Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 150: Chương 150: Đánh Cuộc




Vương Hạo vừa bước ra phi thuyền Hắc Long, thì âm thanh phẫn nộ của các sinh viên cũng vang lên.

- Vương Hạo, nhanh trả tiền cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ ra tay.

- Dù chúng tôi không có bằng chứng rõ ràng để kiện cậu. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì thanh danh của cậu sẽ bị đả kích, đối với một thiên tài dược tề sư mà nói, thì đó là điểm trí mạng.

- Đúng thế, chỉ cần trả tiền, chúng tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Vương Hạo nhìn vẻ mặt phẫn nộ của đám sinh viên, bèn ăn nói đàng hoàng:

- Dược tề mà tôi bán tuyệt đối không phải là thuốc giả. Nếu như các người phỉ báng tôi, thì cũng đừng trách tôi không nể mặt.

Vương Hạo vừa nói xong, thì khởi động hình thức tấn công của phi thuyền Hắc Long. Từng họng pháo tỏa ra từng đợt khí lạnh, xuất triện trước mặt đám sinh viên.

- Mẹ kiếp!

- Chắc chắn Vương Hạo có tật giật mình.

- Đúng thế! Hắn nhất định có tật giật mình, nên uy hiếp chúng ta.

- Tất cả mọi người nhanh lui về phía sau, không nên chọc giận Vương Hạo.

- Lần trước gã đã không ngần ngại, nã pháo vào những lính đánh thuê đó, nên tất cả mọi người phải cẩn thận.

....

Các sinh viên bị dọa kêu to. Sức chiến đấu của phi thuyền Hắc Long mạnh bao nhiêu, thì số lượng lính đánh thuê nằm xuống đã nói lên tất cả,

Các sinh viên nghĩ đến đây, bị hù lùi về phía sau liên tục. Mặc dù chuyện lừa tiền khiến người ta rất tức giận, nhưng vì 1000 điểm cống hiến mà bỏ mạng, thì ai cũng biết, mua bán này không có lời.

Ầm...

Đúng lúc này, một chiếc Cơ Giáp Cự Lang từ trên trời giáng xuống, không sợ họng pháo của phi thuyền Hắc Long, đáp xuống trước mặt đám sinh viên.

Sau khi cơ giáp mở ra, thì Trác Siêu kiên cường chính trực leo ra, đồng thời không ngần ngại đối mặt với Vương Hạo.

- Gã đó là ai?

Các sinh viên tò mò hỏi.

- Đó là tân sinh viên. Tên là Trác Siêu, là chiến sĩ cơ giáp.

- Rất khí khái, chỉ việc cậu ta dám đừng trước mặt Vương Hạo, thì anh đây cũng rất bội phục.

- Đối mặt với nhiều họng pháo có sát thương cấp bốn, mà sắc mặt không thay đổi, đây mới là đàn ông chân chính.

- Trước đây, tại sao tôi lại không nhận ra Trác Siêu đẹp trai như vậy. Mặc kệ! Sau này tôi muốn cho Trác Siêu sinh em bé.

...

Vương Hạo nhìn Trác Siêu một chút, ý tứ rất rõ ràng, đừng trang bức nữa, tranh thủ thời gian làm việc.

Trác Siêu khẽ gật đầu. Sau đó, gã chỉ ngón tay về phía Vương Hao, kiên cường chính trực, nói:

- Vương Hạo! Cậu đừng có hung hăng càn quấy. Hôm nay, tôi đại biểu tất cả sinh viên của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, muốn cậu cho chúng tôi một lời giải thích.

- Chỉ bằng anh!

Vương Hạo cười khẩy.

- Tu vi chỉ là Võ Sư cấp hai, mà cũng dám tìm tôi đòi một lời giải thích. Anh chưa tỉnh ngủ phải không.

Trác Siêu bèn lấy ra một hiệp ước, giọng nói rất lạnh lùng:

- Đây là một hiệp ước đánh cuộc. Nếu như cậu thắng. Tôi sẽ đưa cậu 15 tỷ điểm cống hiến. Nhưng nếu cậu thua, thì nhất định phải trả lại điểm cống hiến cho mọi người.

- Có tiền dâng lên, thì sao không dám.

Vương Hạo nhảy đến bên người Trác Siêu, không cho mọi người có cơ hội phản ứng, ký tên mình.

Mọi người nhìn thấy tình thế thay đổi nhanh như vậy, toàn trường sôi trào trong nháy mắt.

- Trác Siêu lại dám đánh cuộc. Chẳng lẽ cậu ta cũng là thiên tài siêu cấp.

- Thiên tài siêu cấp con khỉ. Trác Siêu đến từ hành tinh mẹ, ngay cả sinh viên là Võ Sư cấp ba, đến từ hành tinh cấp hai đều đánh không lại.

- Vậy cậu ta dựa vào cái gì, mà dám đánh cuộc với Vương Hạo.

- Trác Siêu có cơ giáp, mà Vương Hạo không có, có lẽ cậu ta dựa vào điều đó.

- Dù có cơ giáp cấp hai này. Nhưng tôi cảm thấy cậu ta chưa chắc là đối thủ của Vương Hạo.

- Mọi người không nên quyên. Trước đây, đệ tử kia của Võ Đế đã tìm Vương Hạo khiêu chiến, kết quả là thua. Tôi nghĩ Vương Hạo rất mạnh.

- Điều này là nói. 15 tỷ đó đã nằm trong túi Vương Hạo

- Tôi nghĩ tám mươi, chín mươi phần trăm là thế.

- Mặc kệ Trác Siêu có thắng hay không. Chúng ta đều ủng hộ Trác Siêu, đánh bại tên lừa đảo Vương Hạo.

- Đúng thế! Trác Siêu giúp chúng ta lấy lại điểm cống hiến. Chúng ta phải ủng hộ cậu ấy.

...

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

Ba người Hoa Tử Húc, Lý Hạo và Lăng Tiêu đều mơ hồ. Rốt cuộc Vương Hạo định làm gì.

Trác Siêu là người của Vương Hạo, dù hai người đang diễn trò, nhưng diễn không đúng lắm. Tại sao hai người lại đánh cuộc với nhau.

- Lý Hạo! Cậu có biết thằng nhóc Vương Hạo này định làm gì hay không?

Hoa Tử Húc hỏi.

Lý Hạo lắc đầu:

- Tôi cũng không hiểu. Trác Siêu và Vương Hạo đánh cuộc. Vương Hạo thắng cũng chả được lợi lộc gì. Nhưng Vương Hạo thua thì phải trả lại tiền. Điều này không giống tác phong của Vương Hạo.

- Vậy tiếp tục xem, tôi muốn xem xem, con cáo nhỏ này sẽ làm gì.

Hoa Tử Húc tức đến dựng râu trừng mắt, từ khi gặp Vương Hạo, ông cảm thấy rất ngột ngạt.

....

- Ha Ha. Anh muốn làm anh hùng. Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu.

Vương Hạo cười lớn một tiếng, sau đó nói rất tự tin:

- Tôi ở chỗ này mở đánh cuộc, cược tôi thua một đền một nghìn, ha ha...

- Vương Hạo! mày là thằng tiểu nhân.

- Vương Hạo! Mày quá hèn hạ.

- Các anh em, chúng ta tức giận thì làm được gì.

- Đồ ngốc! Trác Siêu đánh cuộc với Vương Hạo. Tỷ lệ Trác Siêu thua quá lớn. Nhưng Trác Siêu đã ra mặt thay chúng ta. Tại sao chúng ta lại không ủng hộ cậu ấy.

- Ồ! Tôi hiểu rồi! Ai muốn ủng hộ Trác Siêu, thì cược Vương Hạo thua.

- Đúng thế! Chúng ta cược Vương Hạo thua, thì chẳng khác nào đi đưa tiền cho Vương Hạo. Nhưng nếu chúng ta không cược, thì tôi luôn cảm thấy có lỗi với Trác Siêu.

- Vậy thì cược một ít. Tôi chỉ cược một điểm cống hiến, khiến hắn buồn nôn.

- Dù cược một điểm, cũng là đưa tiền cho Vương Hạo. Trong lòng tôi vẫn không thoải mái.

- Vậy cũng không có cách nào. Chúng ta cũng chỉ làm được như thế.

...

Trác Siêu cười lạnh nói;

- Vương Hạo! Cậu nói chuyện thì phải giữ lời. Đánh cuộc này có đúng hay không.

Vương Hao khiêu khích Trác Siêu:

- Nếu anh không tin, thì chúng ta có thể ký một hiệp ước.

Mọi người thấy thế, đầu óc đều choáng váng. Rốt cuộc Trác Siêu dựa vào cái gì, mà phải đánh với Vương Hạo. Chẳng lẽ Trác Siêu có tuyệt chiêu khiêu chiến vượt cấp gì đó.

Rất nhanh, Vương Hạo và Trác Siêu đã ký kết xong.

Trác Siêu cầm hiệp ước, bồng nhiên cười ha hả:

- Vương Hạo! Cậu là đồ ngốc, vừa nghe 15 tỷ thì đã quyên cha mẹ mình là ai. Hiệp ước cũng không đọc cẩn thận.

Vương Hạo kinh hoảng, vội vàng cầm hiệp ước xem, sau đó mắng:

- Mày dám gạt tao!

- Ha ha!

Trác Siêu cười lớn một tiếng.

- Đây chính là lấy đạo của người trả cho người.

Trác Siêu nói xong, thì mang hiệp ước cho mọi người xem, chỉ thấy viết đánh cuộc hai bên là Vương Hạo và Trác Siêu.

Nhưng đằng sau lại có một câu, hai bên tranh đấu, là sinh viên đại biểu của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa và Vương Hạo.

Mọi người trông thấy câu này, thì sôi trào.

- Hai bên đánh cuộc. Đây là nói Vương Hạo và Trác Siêu đánh cuộc 15 tỷ.

- Mà người tham dự tỷ võ. Đây là nói chúng ta sẽ chọn một người đấu với Vương Hạo.

- Mẹ kiếp! Hóa ra đánh cuộc, là hai người tranh tài, một là cuộc, một là đấu.

- Đúng thế, chính là ý đó.

- Nói như thế, thì chúng ta đấu với Vương Hạo, còn Trác Siêu và Vương Hạo là đánh bạc.

- Nếu như thế, Vương Hạo chắc chắn thua.

- Mẹ kiếp! Trác Siêu tài quá.

- Đánh cuộc, hóa ra là vậy, đúng là bây giờ mới biết...

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.