- Vương Hạo! Dù mày nổi giận cũng vô dụng. Hiệp ước đã ký. Nó sẽ được luật pháp bảo vệ. Nếu mày không thực hiện, thì không có chỗ dung thân ở Liên Bang Tinh Tế.
Trác Siêu đắc chí nhìn Vương Hạo:
- Hơn nữa, mày không nên quên, mày còn có một hiệp ước đánh cuộc, cược mày thua, thì một đến một nghìn.
Trác Siêu vừa dứt lời, thì toàn trường lại sôi trào.
- Tôi nhất định phải cược Vương Hạo thua. Tôi phải dùng hết tài sản cược Vương Hạo thua.
- Tỷ võ với cao thủ của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa. Vương Hạo chắc chắn sẽ thua.
- Một đền một nghìn. Mua bán này kiếm bộn không lỗ, nhất định phải cược.
- Vương Hạo chỉ là Võ Sư cấp bốn. Dù gã lật trời, thì cũng không thể thắng được cao thủ hang đầu của Đại học Tây Hoa.
- Chỉ cần vài phút là diệt Vương Hạo. Lần này ông trời đưa tiền cho chúng ta.
- Ai bảo, Vương Hạo lừa chúng ta. Lần này gã chết chắc.
- Mọi người có tiền bỏ tiền, toàn bộ cược Vương Hạo thua, một đền một nghìn, nhất định khiến Vương Hạo phải đền cả quần lót.
- Nhất định phải cược, cố gắng cược nhiều, như thế mới hả giận.
...
Sau khi Vương Hạo nghe được mọi người đặt cược, thì tức giận phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất, ngất đi.
- Lão đại! Anh sao rồi.
Bỗng nhiên Tiền Vạn Dương gào khóc, sau đó ôm Vương Hạo lao về phía phi thuyền Hắc Long.
- Vương Hạo định chạy trốn. Mọi người mau ngăn lại hắn.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nhao nhao chạy đến, ngăn lại Vương Hạo.
- Chạy làm gì, đánh cuộc là Vương Hạo mở, nhanh cho chúng tôi đặt cược.
- Đừng tưởng rằng giả chết là có thể thoát, mau dậy cho chúng tôi đặt cược.
- Dám lừa tiền của tao. lần này tao muốn mày phải đến cả đồ lót
...
Các sinh viên vui vẻ ngăn lại Vương Hạo. Bọn họ nghĩ: “ Số mệnh của Vương Hạo đã hết, nhất định phải cố gắng đặt cược, đuổi cùng giết tuyệt, đây chính là hậu quả khi dám lừa bọn họ.”
Lúc này, Trần Diệu đứng dậy.
- Các vị! Lão đại của tôi đã ngất, nhưng tôi có thể thay anh ấy nhận tiền đặt cược.
- Thế cũng được, dù sao giấy trắng mực đen đã ghi rõ trong hiệp ước. Nếu Vương Hạo dám chạy, chúng tôi sẽ kiện lên Liên Bang Tinh Tế.
- Đúng rồi, hồi nãy tôi đã quay phim lại. Vương Hạo chạy không thoát.
- Nếu Vương Hạo dám chạy, cục công an của Liên Bang Tinh Tế sẽ không tha cho gã.
- Nếu gã dám chạy, thì sẽ thành chuột chạy qua đường, cả đời đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
- Mau tranh thủ thời gian cho chúng tôi đặt cược.
- Tôi phải cược hết tài sản của mình.
...
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ba người Hoa Tử Húc, Lý Hạo và Lăng Tiêu trợn mắt hốc mồm, nhưng không thể không bội phục Vương Hạo.
Lúc Trác Siêu xuất hiện, nói ra hiệp ước đánh cuộc gì đó. Sau đó Vương Hạo lại nói đánh cuộc một đền một nghìn. Điều này khiến Trác Siêu luôn ở thế yếu. Khiến các sinh viên lo lắng cho Trác Siêu, hận không thể ăn sống tên vô sỉ Vương Hạo.
Đồng thời, hàng loạt thủ đoạn xuất hiện, thành công chọc giận đám sinh viên,
Nhưng đúng lúc này, Trác Siêu lại la lớn, đảo ngược tình thế, khiến các sinh viên rất vui vẻ, cho rằng Vương Hạo chắc chắn sẽ thua, mà Vương Hạo biểu diễn ngất đi, càng chứng minh phỏng đoán của đám sinh viên là đúng, khiến bọ họ cảm thấy thù lớn đã trả được.
Nên bọn họ nhao nhao đặt cược, muốn kiếm một món hời, thuận tiện nhìn dáng vẻ Vương Hạo táng gia bại sản.
Nhưng các sinh viên không biết. Mặc dù tu vi của Vương Hạo chỉ là Võ Sư cấp bốn, nhưng chỉ cần cầm súng, hoặc lái cơ giáp, thì Võ Tông cũng không phải là đối thủ của Vương Hạo.
Mà dùng súng và dùng cơ giáp trong trận đấu, thì tất nhiên sẽ không phạm quy.
- Sư tổ! Vương Hạo chỉ mới mười bảy tuổi?
Lăng Tiêu khiếp sợ hỏi.
Anh quả thật không thể tượng tưởng nổi. Một thiếu niên mười bảy tuổi, lại có tính toán như thế. Từng bước lôi kéo những sinh viên này vào cạm bẫy, sau đó cướp sạch, đồng thời những sinh viên này cũng không biết là mình bị lừa.
Thậm chí trước đây, bọn họ nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra Vương Hạo định làm gì, cho đến khi đáp án công bố vào giây phút cuối cùng, bọn họ mới tỉnh ngộ.
Đương nhiên, đây là bọn họ biết sức chiến đấu của Vương Hạo, cho nên mới hiểu được.
Nếu như không hiểu Vương Hạo. Họ sẽ giống như những sinh viên kia, cho là mình chiếm được món hời, ngốc nghếch đi vào cạm bẫy mà Vương Hạo đã đặt.
- Thằng nhóc này kinh khủng hơn cha nó.
Hoa Tử Húc hít thở sâu. Ông có thể tượng tưởng, sau khi tỷ võ kết thúc. Sinh viên Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa sẽ sống khổ sở như thế nào.
- Ngài hiệu trưởng, chúng ta có muốn nhắc cho những sinh viên đó hay không?
Lý Hạo không đành lòng. Ông không thể đứng nhìn sinh viên của mình rớt hố.
- Anh cảm thấy bây giờ chúng ta nói với những sinh viên này, cón có tác dụng nữa không?
Hoa Tử Húc hỏi lại.
- Cái này...
Lý Hạo chần chừ. Nếu ông đi báo cho những sinh viên này. Vương Hạo có thể lấy tu vi Võ Sư cấp bốn chiến thắng Võ Tông, có lẽ ông vừa nói ra miệng, thì đã bị đám sinh viên cười rơi hàm.
Bởi vì chuyện này, trong lịch sử của Liên Bang Tinh Tế, đều chưa từng xuất hiện, thậm chi không ai nghĩ đến.
Cho nên việc trông cậy vào những sinh viên này nghe lọt tai, là điều không thể.
- Thằng nhóc này, chỉ biết gây chuyện khắp nơi.
Hoa Tử Húc nhịn không được bật cười. Mặc dù bản lĩnh gây chuyện của Vương Hạo rất kinh khủng. Nhưng những thành tựu ở phương diện khác, cũng khiến ông vui mừng.
Lăng Tiêu nhìn Hoa Tử Húc một chút, nghĩ thầm: Chỉ cần ngài ra tay, thì có thể khiến kế hoạch của Vương Hạo phá sản.
Chẳng qua Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt vui mừng của Hoa Tử Húc, thì anh biết vị sư tổ này sẽ không ra mặt.
...
Trong phi thuyền Hắc Long.
Vương Hạo đắc chí bắt chéo hai chân, nhéo lỗ tai dài của Tiểu Bạch, âm thanh hệ thống vang lên bên tai:
- Reng reng, chúc mừng chủ nhân bố trí thành công, thu được 30.000.000 điểm phản diện.
Hai cô bé Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi nhìn Vương Hạo, đều có xúc động muốn cúng bái. Tên khốn này không thể gọi là cáo nhỏ, mà phải nói là một con cáo già lắm mưu nhiều kế.
Ai có thể nghĩ ra. Vương Hạo bán dược tề giả là dùng để tạo ra một trận tỷ võ. Ai có thể nghĩ ra, trận tỷ võ này sẽ khiến các sinh viên đặt cược điên cuồng.
- Lão đại! Anh quá thông mình. Lần này, tiền của sinh viên Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, đoàn chừng bảy mươi phần trăm sẽ bị anh vơ vét hết sạch.
Tiền Vạn Dương vỗ mông ngựa liên tục. Gã bị bản lĩnh lật tay thành mây, trở tay thành mưa của Vương Hạo khuất phục.
- Anh nói rồi, mục tiêu của anh là đuổi cùng giết tuyệt, bảy mươi phần trăm không phải là mục tiêu của anh.
Vương Hạo cười nham hiểm nói:
- Tiền Vạn Dương! Chú đăng tin lên diễn đàn, nói cho mọi người, cơ hội một khi mất đi sẽ không trở lại, không có tiền thì đi vay ngân hàng. Mua bán này kiếm bộn không lỗ, có bao nhiêu cược bấy nhiêu.
Mẹ kiếp!
Trong lòng mọi người điên cuồng nhổ nước bột. Tên khốn này quả thật không giữ lại đường sống cho những sinh viên đó. Gã lại giật giây những sinh viên đó vay tiền đánh bạc.
- Cao, quá cao.
Tiền Vạn Dương giơ ngón tay cái lên, sau đó hấp tấp chạy đi đăng tin.
Lúc này, Vương Hạo cũng khởi động vòng tay trí năng, gửi tin cho Trác Siêu, bảo Trác Siêu nhanh dùng kế cuối cùng.
- Em không biết anh còn mưu ma chước quỷ gì nữa.
Nhạc Huyên nhịn không được nói.
Vương Hạo nhún vai, ra vẻ vô tội:
- Anh thấy làm ăn khá khẩm, nên định kiếm ít tiền.
Hai cô bé Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi trợn mắt, cảm thấy xót xa cho những sinh viên đó, tại sao họ gặp phải Vương Hạo.