Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 344: Chương 344: Để ta thử xem.




- Khụ khụ…

Vương Hạo lập tức bị sặc, sau đó cúi đầu nhanh chóng rời khỏi hiện trường, hắn thật lòng không muốn để người ta biết được hắn quen ba con gấu đê tiện này.

Đồng thời, hắn cũng rất muốn biết, ba con gấu này rốt cục làm thế nào tu luyện đến Vũ Đế, chỉ số IQ thật sự quá cảm động, hoàn toàn có thể đánh giá ba hạng đầu trong mười nhân vật thiểu năng trong năm cảm động.

Hai tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng cúi đầu nhanh chóng rời khỏi, thật sự quá mất mặt!

Thiếu niên, thiếu nữ xung quanh cũng chú ý thấy ba con gấu đang trêu chọc tiểu nữ sinh, lập tức lên trước trách mắng.

- Đây là những người ở đâu tới, thật sự là cặn bã xã hội.

- Cũng không nhìn lại mình xem đã bao nhiêu tuổi rồi, không ngờ còn có mặt mũi tán tiểu muội muội.

- Tuổi cao không phải vấn đề, nhưng ít ra cũng phải có khí chất, nhưng ba gã này thật sự quá dơ bẩn.

- Thật là một chút khí chất của đại thúc trung niên cũng không có, như vậy còn dám ra đây tán tỉnh tiểu muội muội.

- …

Gấu đại trách cứ một tiếng.

- Cái gì gọi là quá dơ bẩn? Nếu không dơ bẩn, chúng ta tìm nữ nhân làm gì?

Sắc mặt cùa gấu hai tối đen.

- Khí chất có tác dụng gì, nam nhân hiện tại phải nhìn trong ví có tiền hay không.

Gấu ba lạnh lùng hừ một tiếng.

- Ba huynh đệ chúng ta đều là duy trì hòa bình thế giới, không ngờ các người dám nói chúng ta là cặn bã xã hội.

Vương Hạo trừng mắt há hốc mồm, ba con gấu này đã vô địch rồi, không ngờ bọn họ còn biết bịa chuyện hơn cả nữ nhân.

- Lão đại, ngài xem…đó có phải là Tống Kiệt không?

Tiền Vạn Dương kéo Vương Hạo lại, chỉ vào một thiếu niên cách đó không xa.

- Tống Kiệt!

Vương Hạo xoay đầu nhìn, cũng thật sự là con trai nguyên soái Thiên Hồng của Liên Bang Diệu Thiên – Tống Kiệt.

- Tiểu tử này biết ta đến tham gia thi đấu, không ngờ còn dám đến đây, thật là có dũng khí.

Khóe miệng của Vương Hạo mỉm cười.

Trần Diệu khẽ giọng nhắc nhở nói:

- Lão đại, hiệu trưởng Tô Mộc đã từng căn dặn, hiện tại quan hệ giữa hai liên bang rất nhạy cảm, cho nên ngài gây sự không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể giết người, không thể làm càn.

- Yên tâm được rồi, ta sẽ không làm càn.

Vương Hạo không nhịn nổi phất tay, ra hiệu mình đã hiểu.

Thật ra Vương Hạo cũng rất rõ ràng, sở dĩ hiện tại hắn có thể sinh sự khắp nơi, có điểm tội ác vào tài khoản, đây hoàn toàn là vì có một môi trường yên ổn, cũng như kết quả của một chỗ dựa lớn chống lưng cho hắn.

Nhưng một khi chỗ dựa lớn này không thể tự lo được, khắp nơi hỗn loạn không chịu nổi, vậy thì cuộc sống nhàn rỗi của hắn chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

Đến lúc đó, cuộc sống bắt buộc phải chiến đấu khắp nơi, căn bản không có một chút thời gian nhàn rỗi.

Cho nên đối với những chuyện phá hoại cuộc sống yên ổn như vậy, hắn sẽ tuyệt đối không làm, ít ra trước khi trong tay vẫn chưa tích lũy được một số vốn nhất định, hắn tuyệt đối sẽ không làm càn.

Lúc này, Tống Kiệt cũng phát hiện Vương Hạo, vẻ mặt lạnh lùng đi qua đây.

- Ai cha, thật là có duyên đấy!

Vương Hạo mỉm cười phất tay với Tống Kiệt.

Sắc mặt của Tống Kiệt tối đen, có duyên con khỉ, rõ ràng là nghiệt duyên có được không.

- Vương Hạo, ngươi đừng nên đắc ý, lần này bản thiếu gia xem ngươi thất bại ra sao.

Tống Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng.

- Xem ta thất bại?

Vương Hạo liền có hứng thú, hắn vô cùng muốn nhìn xem rốt cục Liên Bang Diệu Thiên đã chuẩn bị thủ đoạn giết người gì để đối phó hắn.

- Sư đệ!

Lăng Tiêu ở cách đó không xa phất tay với Vương Hạo, sau đó nhanh chóng chạy nhanh tới.

Đến trước mặt Vương Hạo, Lăng Tiêu lộ vẻ kích động.

- Sư đệ, ta đã gặp được Đóa Đóa rồi!

Vương Hạo ngây thơ chớp mắt, cái gã này không phải vẫn còn nhớ đến mối tình đầu của hắn Đóa Đóa chứ!

Nhưng hình như sau khi Đóa Đóa trải qua chuyện lần trước, đã xem như nhìn rõ con người của Lăng Tiêu, chắc là căn bản không thể nào theo đuổi trở lại được.

Hơn nữa, hắn cũng sẽ không nhìn Lăng Tiêu yêu đương thành công như vậy, nhất định trong lúc mấu chốt sẽ đẩy hắn một phen, khiến hắn xấu hổ khó xử, sau đó bị nữ nhân mà hắn yêu thương khinh bỉ.

Như vậy có thể sẽ khiến vị sư huynh này nhìn thấu sự đời, sau đó mới chỉ dẫn thêm, lĩnh ngộ một trái tim chính nghĩa, trở thành con trai ruột của Thiên Đạo để hắn khoe khoang.

Nghĩ như vậy, Vương Hạo lập tức cảm thấy bản thân thật sự quá không dễ dàng, chẳng qua có thể khiến cho sư huynh thành tài, hắn liền hi sinh một chút, làm người xấu này vậy!

- Vị này là Tống Kiệt!

Lăng Tiêu phát hiện Tống Kiệt ở một bên.

Tống Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng.

- Hừ! Lăng Tiêu, lần trước chuyện ngươi ném đạn đạo tinh không vào ta, hại tứ chi của ta đều bị hủy hoại, ta cũng còn ghi nhớ, chuyện này chúng ta vẫn chưa xong.

Vương Hạo sáng mắt, sau đó lấy giọng kêu lớn:

- Trọng tài, ở đây có người vi phạm quy củ, hắn mang theo bốn chi giả bằng máy, đây xem như vũ khí…

Sắc mặt của Tống Kiệt tối đen, tên khốn này thật sự quá vô sỉ.

Vừa dứt lời, một bóng đen từ trên trời hạ xuống, dừng ở trước mặt Vương Hạo, cẩn thận nhìn thì thấy là một nữ tử mặc bộ đồ màu đen, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng linh lung, kết hợp rất thích đáng, trong ánh mắt lạnh lùng không có một chút tạp chất.

- Xin chào mọi người, ta là Mạn Vân, trọng tài chính phụ trách thi đấu lần này. Xin hỏi ngươi có chuyện gì sao?

Mạn Vân khẽ hỏi.

Vương Hạo chỉ vào Tống Kiệt, từ ngữ chính nghĩa nói:

- Trọng tài, tiểu tử này đã gãy tứ chi, hiện tại lắp đặt chi giả, ngươi nên tịch thu chi giả của hắn, bằng không đây chính là phạm quy.

Những người xung quang lập tức toát mồ hôi, Vương Hạo này quả nhiên vô sỉ giống như trong lời đồn.

Nếu như Tống Kiệt thật sự tháo bỏ bốn cái chi giả, vậy thì hắn cũng không cần phải tham gia thi đấu lần này.

- Vương Hạo, ngươi vô sỉ!

Tống Kiệt nổi giận thở hồng hộc, hận không thể lên trước đè Vương Hạo xuống đất để đánh nửa tiếng.

Chẳng qua nghĩ tới lúc Vương Hạo là Vũ Sư thì có thể chiến thắng hắn, hiện tại Vương Hạo đã đạt đến Vũ Tông, nếu hắn lên trước chỉ là tự tìm lấy sỉ nhục.

Mạn Vân nhíu mày lại, lên trước bóp cánh tay của Tống Kiệt, phát hiện rất là mềm mại, căn bản không thuộc loại chi giả.

Tống Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng.

- Hừ! Vương Hạo ngươi đã tính toán sai rồi, tứ chi của bản thiếu gia đã thông qua kỹ thuật nuôi cấy gien tái sinh rồi.

- Kỹ thuật nuôi cấy gien?

Vương Hạo lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không hiểu nhiều đây là thứ gì.

Tiền Vạn Dương khẽ giới thiệu:

- Lão đại, kỹ thuật nuôi cấy gien là chỉ lúc đứa bé ra đời, lấy gien của đứa bé nuôi cấy rất nhiều phôi thai hình người, nếu bản thể đó lớn lên xuất hiện tổn thương gì, thì sẽ khởi động những phôi thai này, sau đó lấy linh kiện từ những phôi thai này xuống, bổ sung lên bản thể.

- Ai cha, đây cũng quá tàn nhẫn rồi chăng!

Vương Hạo lộ vẻ khinh bỉ nhìn Tống Kiệt, điều này nói rõ ra giống như cắt miếng thịt từ trên người đứa con ruột, sau đó bổ sung cho mình.

Trần Diệu khẽ nói:

- Chính vì tàn nhẫn, người thường sẽ không sử dụng, hơn nữa cũng không nuôi nổi những phôi thai hình người đó, cho nên chỉ có những quý tộc lớn mới làm như vậy.

Vương Hạo gật đầu, đến bên cạnh Tống Kiệt hiếu kỳ bóp một cái.

- Đây là thật sao? Không phải làm từ silicone chứ?

Tống Kiệt giật cánh tay lại, lạnh lùng nói:

- Hừ! Vương Hạo đây là cánh tay thật hoàn toàn, không phải loại silicone mà ngươi nói đâu.

- Vậy sao? Để ta thử xem.

Vương Hạo lật bàn tay một cái, xuất hiện một con dao găm, sau đó không hề do dự đâm vào trong cánh tay của Tống Kiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.