- Tốt, nếu như ông muốn bị ngược, vậy lão tử sẽ thành toàn cho ông là được rồi.
Vương Hạo tiến lên cầm Thiên Văn thạch trong tay Quách Vân Tử, sau đó đưa cho Tiểu Bạch.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người giống như gặp quỷ, nhìn Tiểu Bạch trên vai Vương Hạo, con thỏ này vừa rồi lại còn nói chuyện nữa! ?
Cần phải biết trong nhận thức của bọn họ, yêu thú chính là yêu thú, cho dù là những thứ đẳng cấp cao kia, hay yêu thú IQ cao, cũng không có án lệ lên tiếng nói tiếng người, trừ phi là loại Thánh thú, Thần thú ngao du vũ trụ đó.
Nhưng bây giờ một con thỏ nhiều nhất chỉ có chiến lực Võ sư, không ngờ lại lên tiếng nói tiếng người rồi, chẳng lẽ con thỏ này là hậu duệ của Thần thú gì đó! ?
Nhạc Huyên cùng với mọi người giật nảy trong lòng, cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu rồi, nếu là có người có hứng thú đối với Tiểu Bạch, đây không phải là dẫn đến phiền toái không cần thiết sao cho bọn họ sao! ?
- Nhìn cái gì vậy? Một đám lão nhà quê, chưa từng thấy Lưu Manh thỏ à!
Vương Hạo trỏ ngón giữa khinh bỉ mọi người.
- Lưu Manh thỏ! ?
Mọi người trong nháy mắt nghi ngờ, đây là Thần thú gì! ?
Tiểu Bạch cảm nhận được ý nghĩ của Vương Hạo, thoáng một cái chớp đẩy hai cái lỗ tai dài, lắc lư cái mông nhỏ, quơ quào móng vuốt đầy lông ngắn ngủi:
- Tui là Lưu Manh thỏ vũ trụ siêu cấp vô địch đây! Má mi nói tui rất ngoan đó nha, chỉ có điều có chút hoàng (dâm) có chút bạo lực thôi. . .
Thấy một màn này, mấy cô nữ toàn hội trường trợn tròn hai mắt, tròng mắt lóe ra trái tim màu đỏ like mãnh liệt. Thực tế là rất đáng yêu, quá lưu manh có biết hay không!
Không chỉ có thể nói, còn biết ca hát, khiêu vũ, quả thực chính là sủng vật lý tưởng nhất trong lòng các cô, nhất là bài hát này thực tế quá lưu manh rồi, không hổ là Lưu Manh thỏ, thực tế quá muốn có một con như vậy.
Đám người Nhạc Huyên thì sắc mặt biến thành màu đen, Tiểu Bạch đi theo Vương Hạo quả nhiên đã học xấu, không ngờ lại đang hát Hoàng ca (bài hát dâm dục tục tĩu).
Hát đôi câu, Tiểu Bạch đột nhiên ngừng lại. Nó cảm nhận được ánh mắt của đám mấy cô nữ kia nhìn nó có một loại ý tứ hận không thể nuốt sống nó.
Thấy một màn này, Tiểu Bạch bị hù trực tiếp chui vào trong quần áo Vương Hạo, không dám ở thò đầu đi ra nữa.
Lần này, đám mấy cô nữ kia lại hưng phấn, nhanh chóng tiến lên vây Vương Hạo lại.
- Vị tiểu soái ca này, thỏ của anh bán thế nào! ?
- Tiểu soái ca, anh ra cái giá, chị gái nhất định bảo đảm cậu hài lòng.
- Tiểu soái ca nếu là không tiện ra giá, vậy đi qua nhà tỷ tỷ, chúng ta từ từ nói chuyện.
- ...
Vương Hạo gương mặt cảnh giác nhìn đám mấy cô nữ này:
- Thỏ không bán, các cô cũng đừng hòng gạt ta cái thiếu niên thanh thuần này về nhà làm chuyện xấu hổ.
Vừa dứt lời, trong lòng mấy cô nữ toát ra một tiếng chửi con mẹ nó to lớn, hiện tại bắt đầu giả vờ ngây thơ rồi, vừa rồi lúc viết diễm thi (thơ tục), là ai vừa điên vừa tục như một tài xế lâu năm vậy?
Nhạc Huyên lườm một cái Triệu Y Linh cách đó không xa, thoáng một cái đã minh bạch Vương Hạo tại sao đột nhiên giả vờ ngây thơ như vậy rồi. Ttương đối với những thứ son phấn tầm thường này, Triệu Y Linh đại mỹ nhân như vậy mới là thức ăn của hắn.
- Khụ khụ, các vị tiểu bằng hữu, thời gian không còn sớm, ta và tên tiểu tử này còn muốn đối câu đối , chờ chúng ta so đấu xong, các cô thích thế nào thì được cái đó!
Quách Vân Tử không nhìn tiếp được nữa, lên tiếng nói.
Thấy Quách Vân Tử lên tiếng, những cô nữ này không dám thất lễ, vội vàng lui ra.
- Lão già này nhanh lên một chút, không được làm trễ nải thời gian của tôi.
Vương Hạo không nhịn được nói.
- Tên nhóc này thật không lễ phép, lão phu trước hết ra một cái khó khăn để kiểm tra ngươi một chút.
Quách Vân Tử hừ một tiếng, sau đó tiếng ngâm khẽ nói:
- Qua ít ngày nữa chính là lão phu sinh nhật , có rồi. . . Vế trên của Lão phu là: Phúc như Đông Hải, biển rộng lớn, đại lão nhân, con người khoẻ mạnh, quần áo đủ đầy, ăn toàn sơn hào mỹ vị, đứng vào ba hạng đầu, hưởng vinh hoa phú quý, khách quý nên sớm đến, đến là có lý, lý đó đương nhiên!
Mọi người nghe văn thơ đối ngẫu này, tất cả đều chau mày suy tư.
Thấy thế, Quách Vân Tử tay vuốt chòm râu nở nụ cười, cái món nợ này ông ta cuối cùng cũng đòi lại được rồi, tuy rằng hai cục trước thua có chút oan, thế nhưng ván này tuyệt đối không có vấn đề.
- Lão già này, đây là vấn đề khó khăn mà ông nói! ?
Vương Hạo bĩu môi, mở miệng nói:
- Liên phía dưới của tôi là: Thọ sánh Nam Sơn, núi không già, người lại già, mặt người dạ thú, nội tâm không tốt, tốt ở cái rùa đen tạp chủng, cuối cùng rồi cũng chết, chết không có chỗ chôn, móng nền chưa xây đừng đến, đến sẽ hối hận, hối hận muộn rồi.”
- Mày, mày. . .
Quách Vân Tử tức mình đến mức kêu la như sấm, cái tên khốn nạn này không ngờ lại dám mắng ông ta là rùa đen tạp chủng, còn sau khi chết không có nơi táng thân.
- Mày cái gì mà mày, chẳng lẽ tôi đối không có đúng sao! ?
Vương Hạo lườm Quách Vân Tử một cái, gương mặt đầy vẻ chê cười.
Mọi người tại đây mí mắt run lên, thực tế không hề biết nên nói cái gì cho phải. Câu đối này đúng là rất khớp, khiến cho bọn họ bị kích động muốn vỗ tay tán dương.
Nhưng mà nếu như khen, Quách Vân Tử bên kia cần phải ăn nói thế nào? Thật chẳng lẽ nói Quách Vân Tử là thứ Ô Quy tạp chủng sao! ?
- Gia gia, ông không sao chứ! ? Đoá Đoá trừng Vương Hạo một cái, sau đó quan tâm đỡ Quách Vân Tử.
- Gia gia không sao!
Quách Vân Tử phất phất tay, lập tức ra câu đối kế tiếp:
- Lông ngỗng trắng còn chưa rụng hết, đã không biết trời cao đất rộng!
Vương Hạo cười lạnh, chơi cái này cùng hắn, lão già dịch này còn non lắm:
- Xác rùa đen sớm đã chà sáng, được xem như cáo già xảo quyệt!
Mọi người dùng gương mặt bội phục nhìn Vương Hạo, người này thật đúng là dám nói a!
Câu đối trên mắng Quách Vân Tử là Ô Quy tạp chủng, câu này lại mắng Quách Vân Tử là xác rùa đen chết rồi, con mẹ nó, người này làm sao lại hư như vậy chứ! ?
Đám Lăng Tiêu tay ôm đầu, cảm nhận được óc đau. Đối câu đối không ngờ lại có thể chửi thành như Vương Hạo vậy, cái này cũng không người nào làm được!
Quách Vân Tử tức hừ hừ nói:
- Lúa lương lúc mạch lúa thử, những giống tạp này, giống nào mọc ra trước!
Vương Hạo không chút nghĩ ngợi trả lời:
- Thi thư Dịch lễ Xuân Thu, rất nhiều kinh truyện, cần gì hỏi lão tử!
Quách Vân Tử:
- Hai vượn chặt cây trong núi, hỏi con khỉ con cưa như thế nào.
Vương Hạo:
- Một con ngựa hãm thân trong bùn, xem lão súc sinh cất vó ra sao?
Quách Vân Tử:
- Ve sầu không biết tuyết, sâu kiến đắc chí, tiểu nhân khi nào cáo lui!
Vương Hạo:
- Con kiến đục cây hòe, kiến càng đổ cây, kẻ ngu ngông cuồng xưng hùng!
Quách Vân Tử:
- Hiếu đễ trung tín lễ nghi liêm (vô sỉ).
Vương Hạo:
- Một hai ba bốn năm sáu bảy (vương bát)
...
Nhìn song phương ngươi tới ta đi, mọi người tại đây hoàn toàn quỳ bái. Đối câu đối đối thành như vậy, tuyệt đối là thế gian hiếm thấy.
Quách Vân Tử nhìn về phía Vương Hạo, ánh mắt thay đổi. Thiếu niên này không ngờ lại có thể mắng nhau với ông ta đến loại trình độ này, thực tế khó lường, xem ra nhất định phải lấy ra chút đòn sát thủ mới được.
- Tiểu tử, lão phu có đối ngẫu theo văn thơ hiện đại, ngươi có dám thử một lần không! ?
Quách Vân Tử cấp cho Vương Hạo một ánh mắt khiêu khích.
Vương Hạo bĩu môi:
- Phóng!
Quách Vân Tử trừng Vương Hạo một cái:
- Nghe cho kỹ đây, lão phu võ có thể vượt tháp tặng đầu người!
Vương Hạo sững sờ:
- Ông cũng chời trò bắn máy bay à (súc cổ chai :))! ?
Quách Vân Tử đắc ý cười nói:
- Lão phu luôn luôn đi ở tuyến đầu thời đại mới.
Vương Hạo nhìn Quách Vân Tử bằng một ánh mắt khi dễ:
- Thời đại mới cái rắm, vừa nhìn thấy chính là cái thứ hố hàng, nghe cho kỹ đây, bản thiếu văn có thể treo chuột chửi bạn chat.
Nụ cười trên mặt Quách Vân Tử biến mất, biến thành ngưng trọng:
- Không nghĩ tới còn gặp cái tên chơi bằng hữu, nghe đề đây: lão phu tiến có thể đơn độc một chống năm.
Vương Hạo gương mặt chê:
- Bản thiếu lui có thể ngồi chờ cho sáu điểm (khỏi thi).
- Lão phu trước có thể tung chân cứu tàn địch.
- Bản thiếu sau có thể dựng tường chặn đồng đội.
- Lão phu tĩnh có thể trăm năm không gặp người.
- Bản thiếu động có thể ngàn dặm tống siêu thần.
- Lão phu anh dũng thoáng hiện tặng một huyết. (chú thích của người dịch: nhảy ra giết địch, một giọt blood, trong trò chơi LOL)
- Bản thiếu bán đứng đồng đội không quay đầu.
- Thuận phong sóng!
- Ngược gió đầu!
- Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu.
- Năm người bốn đen sáu điểm đầu.
- ...
Toàn trường mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt, không phải nói là đối câu đối sao! ? Sao một già một trẻ này thay đổi thế nào lại nhanh như vậy, cái này hoàn toàn chính là hai vị chuyên môn chơi đồng đội, còn so sánh ai hại đồng đội hơn ai nữa, thật là cánh rừng lớn rồi, con chim gì cũng có trong đó cả.