- Hô hô. . .
Không biết qua bao lâu, một già một trẻ hai người trừng mắt nhìn đối phương, ai cũng không chịu thua, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ cùng chung chí hướng.
Quách Vân Tử chỉ mình giới thiệu:
- Lão phu ngoại hiệu Táng môn tinh (người mang đến sự xui xẻo), xin hỏi các hạ là! ?
Vương Hạo cao ngạo ngẩng đầu:
- Bản thiếu nhân xưng Quỷ Kiến sầu.
Quách Vân Tử sắc mặt bắt đầu nghiêm túclại. Cái danh hiệu này lão nghe qua, gần nhất đột nhiên xuất hiện, có thể nói là cái thứ chơi khăm cấp sử thi, so với lão lăn lộn lừa đảo chơi khăm hơn ba năm danh tiếng còn vang to hơn.
- Lão phu chơi khăm 2000 vố, lừa được hơn 1900 cục, tinh thông các loại phương thức nhục mạ đồng đội, bán đồng đội ba vạn lần, thuần thục nắm giữ thời cơ thưởng đầu người.
Quách Vân Tử gương mặt kiêu ngạo.
Vương Hạo bĩu môi khinh thường:
- Bản thiếu thi thể nằm mỗi một vị trí của hẻm Vương giả, luyện thành hơn một ngàn phương pháp cực hạn tặng đầu người, có hơn 800 cái lý do treo máy chết chuộtc, ông mà tính là lợi hại gì! ?
Mọi người tại đây sắc mặt biến thành màu đen, bọn họ mỗi ngày nhín chút thời gian chơi game bộ dễ dàng sao? Nhưng bởi vì có loại người như thế tồn tại, bọn họ mới có thể thua thảm như vậy, tâm tình vui sướng hoàn toàn không có.
Bất quá, bây giờ không phải là đối câu đối sao? Vì sao lại so xem ai hơn người khác vể khoản lừa và chơi khăm vậy? !
Con ngươi Vương Hạo đảo một vòng, lại cười nói:
- Lão già dịch này, ông khảo nghiệm ta thời gian dài như vậy, có phải là là tới lúc tôi nên khảo nghiệm ông rồi hay không a!
Quách Vân Tử đưa tay:
- Mời!
Vương Hạo khóe miệng khẽ nhếch, vén tay áo lên, cũng không biết móc ra một sợi dây thừng từ chỗ nào, sau đó chân như gió, xuất hiện ở bên cạnh Quách Vân Tử, không đợi Quách Vân Tử kịp phản ứng, cũng đã trói Quách Vân Tử lại.
- Tiểu tử thúi, ngươi muốn làm gì ở nơi này! ?
Quách Vân Tử ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu nổi Vương Hạo muốn làm gì, không phải đối câu đối sao! ? Vì sao trói ông ta lại a! ?
- Không có gì, chính là để khảo khảo (nướng nướng) ông. . .
Vương Hạo cũng không biết lấy từ chỗ nào ra một lọ cồn công nghiệp, sau đó trực tiếp đổ vào trên người Quách Vân Tử, sau đó đốt lửa, bắt đầu nướng.
Mọi người tại đây gọi là ngẩn người, người này nói là khảo sát Quách Vân Tử, không ngờ lại “khảo” là dùng lửa đốt.
- Ngươi tiểu tử thúi này, lão phu không để yên cho ngươi. . .
Quách Vân Tử hét lớn một tiếng, một cổ khí tức kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể, hỏa diễm quanh thân trong nháy mắt bị dập tắt, chỉ có quần áo là đã cháy rách rưới, cả người u đầu sứt trán.
Vương Hạo nhíu mày lại, thật là không nhìn ra, lão già mắc dịch này tu vi lại đã đạt tới Vũ Đế.
Chỉ là bởi vì lớn tuổi, tu vi có dấu hiệu thụt lùi rõ ràng, hiện tại có thể phát huy ra chiến lực Vũ vương đã coi như là không tệ.
- Gia gia! ! Đoá Đóa nhanh chóng hét to, nhanh chóng chạy tới trước mặt Quách Vân Tử.
Chỉ có lúc này Quách Vân Tử tinh thần vô cùng suy sụp, dường như bị một cơn bệnh nặng vậy.
- Quách gia gia!
Triệu Y Linh cũng vội vội vàng vàng đi tới, tra xét trạng thái của Quách Vân Tử.
- Người đâu, mau đưa Quách gia gia vào bệnh viện.
Triệu Y Linh gấp giọng kêu lên.
- Vâng, tiểu thư!
Chung quanh hộ vệ nhanh chóng tìm tới dùng cáng khiêng Quách Vân Tử đi.
- Anh xem anh làm chuyện tốt gì kìa!
Triệu Y Linh tức giận trừng Vương Hạo một cái.
- Anh đâu có biết ông ấy đã đến tuổi già.
Vương Hạo lẩm bẩm một câu, như loại võ giả tuổi già này, đều biết dùng chân khí trong cơ thể khóa lại lực sinh mệnh, không cho chúng tiêu tán đi.
Một khi tiến vào loại mô thức này, vậy ý vị là bọn họ giống như những người già bình thường, không có một chút lực công kích.
Mà vừa rồi Quách Vân Tử sử dụng chân khí trong cơ thể, cái này cũng dẫn đến một phần sinh mệnh chi lực của ông ta tiêu đi, sở dĩ trong nháy mắt liền già đi vài tuổi.
- Thật là bị anh làm tức chết!
Triệu Y Linh giẫm chân, sau đó xoay người rời đi.
- Uy, em làm sao lại đi rồi? Chúng ta còn chưa có trao đổi với nhau cho thật kỹ đó mà.
Vương Hạo quát to nói về phía bóng lưng Triệu Y Linh.
- Tôi hiện tại không rãnh!
Thanh âm tức giận của Triệu Y Linh truyền đến, sau đó biến mất tại trong đêm tối.
- Cái này là chơi quá lố rồi.
Vương Hạo thở dài, đêm nay lại sắp tịch mịch đây.
- Leng keng, chúc mừng Túc chủ làm nhục một đại văn hào, thu được 5000 vạn điểm Phản diện.
- Bao nhiêu! ?
Vương Hạo sửng sốt một chút, hắn không có nghe lầm chớ! ? 5000 vạn điểm, cái này cũng quá là nhiều đi! ?
- Hệ thống nhắc nhở, đại văn hào, đại anh hùng, đại hào kiệt. . . Đều là hóa thân của cương trực công chính, chánh nghĩa. Bọn họ là thiên địch của phía phản diện, có quá nhiều nhân vật phản diện ngã xuống trong tay bọn họ. Hiện tại Túc Chủ làm nhục bọn họ, phần thưởng tự nhiên nhiều hơn.
Vương Hạo chợt hiểu gật gật đầu, thì ra còn có thể chơi như vậy:
- Đúng rồi, nếu ta giết những nhân vật anh hùng này, vậy có thể có được bao nhiêu điểm Phản diện! ?
- Hệ thống nhắc nhở, giết vị đại văn hào vừa rồi, Túc chủ chỉ có thể có được 100 vạn điểm Phản diện.
- Chỉ có 100 vạn! ? Có phải là ... lầm hay không a! ?
Vương Hạo ngây ngẩn cả người.
- Không sai, chính là 100 vạn.
Hệ thống giải thích:
- Anh hùng chết vẫn là anh hùng, nhưng làm nhục anh hùng, khiến cho hắn không thể làm tiếp anh hùng, đây mới thật sự là chuyện nhân vật phản diện phải làm.
- Con mẹ nó, loại lời nói tang tâm bệnh cuồng này ngươi cũng nói ra miệng a!
Vương Hạo sợ ngây người, không chỉ cần phải làm nhục người ta, còn muốn tước đoạt thanh danh một đời của người ta. Cái này so với giết những nhân vật anh hùng này còn tàn nhẫn hơn, thật là một con đường sống đều không để lại cho người ta a!
- Hệ thống chỉ là nói lời tang tâm bệnh cuồng, nhưng Túc Chủ lại làm sự việc tang tâm bệnh cuồng, so sánh với hệ thống còn súc sinh hơn.
Hệ thống phản bác.
- Ta nói nha, ngươi còn dám mạnh miệng!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.
Hệ thống không dám nói chuyện nữa, chỉ có thể núp ở góc yên lặng vẽ vòng tròn. Nó cũng không muốn bị Vương Hạo cái Túc Chủ lòng dạ hẹp hòi này ghi hận.
Vương Hạo gãi gãi cằm, suy tính sau này gặp những nhân vật anh hùng này, nhất định phải làm nhục bọn họ thật kỹ.
Đúng, người cha tiện lợi kia của hắn dường như cũng là anh hùng, nếu sau này có thể gặp được thì. . .
- Sư đệ, làm sao bây giờ! ?
Lăng Tiêu đi tới bên cạnh Vương Hạo hỏi, bọn họ vốn muốn đi chung đường cùng Triệu Y Linh, sau đó lợi dụng Triệu Y Linh là thân phận cháu gái của Triệu Khôn, thả Tiểu Tri chu ở trên người nàng, sau đó mang theo quân tinh.
Thế nhưng tình huống trước mắt xem ra có chút không được vừa ý.
- Yên tâm đi, cô nàng Triệu Y Linh này trốn không thoát.
Vương Hạo tự tin nhoẻn miệng cười, sau khi bị nhiều danh ngôn thiên cổ đập xuống như vậy, Triệu Y Linh này nếu còn có thể chạy, hắn trực tiếp cắt cổ đi xuống Địa phủ dập đầu bồi tội với lão tổ tông.
- Cậu tự tin như vậy? Triệu Y Linh chạy không thoát! ?
Hạ Vi Vi có chút hoài nghi hỏi.
- Đối phó nữ nhân, tớ cho tới bây giờ chưa từng bị thua.
Vương Hạo lại cười nói.
Hai cô nàng Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên bất động thần sắc lui về phía sau hai bước, lòng bắt đầu đổi vị trí để suy nghĩ. Nếu các nàng ở vào vị trí của Triệu Y Linh, bị người ta ca ngợi như thế, hơn nữa còn là dùng danh ngôn tồn tại từ thiên cổ đến để ca ngợi, đoán chừng cũng sẽ vui như hoa nở trong lòng.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, các nàng không hề biết Vương Hạo là hạng người gì.
Triệu Y Linh bây giờ không biết Vương Hạo là thứ tiện nhân chưa bao giờ mang tiết tháo, sở dĩ tỷ lệ bị gạt rất cao, căn bản là chạy không thoát.
- Sư đệ, đệ đối phó nữ nhân thật sự cho tới bây giờ cũng không có thất thủ lần nào! ?
Lăng Tiêu có chút nhăn nhó hỏi.
Vương Hạo lườm Lăng Tiêu một cái, xem tên quỷ này giữa hai lông mày có chút dâm khí, gương mặt nhộn nhạo, tám phần mười là coi trọng vị cô nương nào đó trên yến hội rồi.
- Nói đi, coi trọng người nào, mọi người đều là sư huynh đệ, ta nhất định ủng hộ huynh.
Vương Hạo vỗ xuống bả vai Lăng Tiêu, một dáng vẻ hảo huynh đệ nên giúp đỡ cho nhau vậy.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng bu lại, hy vọng Vương Hạo cũng giúp bọn họ cua được một cô nàng. . .