Tinh hệ Bắc Áo.
Giác Đấu Tinh.
Viên tinh cầu này giống như tên của nó vậy, có liên lạc mật thiết với dũng sĩ giác đấu, đồng thời cũng là tinh cầu đánh cược nổi danh nhất trong tinh hệ Bắc Áo.
Phía trên có những kẻ có tiền đến từ các tinh cầu lớn, bọn họ tới nơi này, chỉ vì xem vẻ cuồng dã của dũng sĩ giác đấu lúc chiến đấu, cùng với hình ảnh máu chảy đầm đìa.
Trên một đường phố đổ nát, tùy ý có thể thấy được từng đám đánh nhau.
Đủ loại sinh vật hò hét hoan hô, tuy nhiên phần lớn vẫn có vóc dáng không khác người lắm, chẳng qua làn da bọn họ thật sự thô ráp, các loại màu sắc đều có.
Vương Hạo và Lăng Tiêu sóng vai đi tới, Tiểu Bạch đứng ở trên vai của Vương Hạo nhìn xung quanh, rõ ràng rất hiếu kỳ về nơi này.
Mà cách ăn mặc của bọn họ cũng thu hút sự chú ý của không ít người ngoài hành tinh.
- Sư đệ, cậu xác định Lý Vân Dương ở nơi đây sao?
Lăng Tiêu nhíu mày lại, vô cùng không thích hoàn cảnh của nơi này.
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Tôi sử dụng Lục Nhâm Thần Số tính ra, tiểu tử Lý Vân Dương kia lại ở trong này tu luyện.
- Tu luyện?
Lăng Tiêu cau mày nói:
- Lẽ nào hắn trở thành dũng sĩ giác đấu?
- Anh vẫn thật sự nói đúng rồi!
Vương Hạo khẽ nói:
- Tiểu tử kia thật sự thành dũng sĩ giác đấu, ở nơi đây hắn dường như còn rất nổi danh.
Lăng Tiêu không nhịn được cười nói:
- Xem ra, cậu khiến Lý Vân Dương tổn thương không nhẹ a! Bằng không hắn sẽ không lựa chọn dũng sĩ giác đấu loại nghề nghiệp nguy hiểm cao có hôm nay, không có ngày mai này.
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội.
- Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, cây hoa cúc tàn là do người khác và hắn hợp tấu, nhân yêu là hắn tự lựa chọn, điều duy nhất tôi làm chính là đánh bại hắn, lẽ nào cái này cũng là phạm pháp sao?
Lăng Tiêu đảo mắt, gặp phải sư đệ không biết xấu hổ như vậy, hắn còn có thể nói cái gì được?
Lúc này, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bay tới.
- Lão đại, chúng tôi nghe được chỗ ở của Lý Vân Dương rồi.
Lăng Tiêu không nhịn được hỏi:
- Sư đệ, cậu chuyên môn tới gặp Lý Vân Dương rốt cuộc là vì chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói:
- Tôi có lòng tốt tới nói cho hắn biết, hiện tại hắn bị toàn bộ Tinh Vực phát lệnh truy nã, thuận tiện giúp hắn một chuyện.
- Gì cơ? Hắn bị toàn bộ Tinh Vực phát lệnh truy nã sao?
Lăng Tiêu kinh ngạc kêu lên một tiếng, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng Lý Vân Dương rốt cuộc làm ra chuyện gì khác người người oán trách, lại bị toàn bộ Tinh Vực phát lệnh truy nã.
- Không đúng!
Lăng Tiêu đột nhiên kịp phản ứng, hắn dùng ánh mắt hoài nghi tới cực độ nhìn Vương Hạo.
- Nếu như tôi nhớ không nhầm, lần trước khi cậu vô địch đã chạy khắp toàn bộ Tinh Vực, không phải là cậu đi hãm hại Lý Vân Dương chứ?
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Thời tiết ngày hôm nay thật tốt!
Sắc mặt Lăng Tiêu đen lại, thật sự rất muốn hỏi một câu, người này rốt cuộc rảnh rỗi tới mức nào, lại có thể chạy khắp toàn bộ Tinh Vực chỉ vì hãm hại Lý Vân Dương.
Đồng thời, Lăng Tiêu cũng mặc niệm ba phút cho Lý Vân Dương, cũng không biết tiểu tử này có thể chống đỡ trong thời gian bao lâu, dù sao đối thủ này lại là cả Tinh Vực đấy!
Chỉ một lát sau, nhóm bốn người một thỏ đi tới một sân giác đấu.
Mới vừa tiến vào, bọn họ liền nghe được tiếng reo hò tê tâm liệt phổi.
- Chiến sĩ đen, nhanh chóng đánh người lùn này đi.
- Lý Vân Dương, tôi yêu anh, nhanh chóng chiến thắng hắn!
- Lý Vân Dương nỗ lực lên!
- Lý Vân Dương anh chỉ cần thắng trận so tài này, chính là anh thắng liền ba trăm trận, có thể thăng cấp dũng sĩ giác đấu cấp ba.
- ...
Vương Hạo nhìn phía dưới sân giác đấu, chỉ thấy ánh mắt Lý Vân Dương sắc bén vô cùng, so với thiếu niên ngây thơ ban đầu quả thực giống như hai người khác nhau.
Mà đối thủ của Lý Vân Dương là một người khổng lồ toàn thân màu đen, cao ba thước.
- Lão đại, chúng tôi đã nghe ngóng qua, tiểu tử Lý Vân Dương này rất mạnh, đã thắng liên tiếp 299 trận, có thể nói ở giai đoạn Vũ Vương này, không có người nào là đối thủ của hắn.
Tiền Vạn Dương nói.
- Người này trưởng thành quả nhiên kinh người, tu vi hình như đạt tới Vũ Vương cấp tám, cao hơn tôi năm đẳng cấp nhỏ.
Vương Hạo gãi cằm, suy tính có nên đi tìm Lý Vân Dương đánh một trận, tới công kích một chút lòng tin của con trai của Thiên Đạo này hay không.
- Thật sự mạnh như vậy sao?
Lăng Tiêu có chút nóng lòng muốn thử.
- Tôi vừa thăng cấp đến Nhân tộc siêu đẳng, tôi rất muốn cùng Lý Vân Dương chiến đấu một chút.
- Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, sân giác đấu vang lên một tiếng sấm kinh thiên.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Lý Vân Dương lóe ra lôi quang, chỉ một đòn lại đánh bại đối thủ của hắn, người khổng lồ đen kia.
Lúc này, người chủ trì đứng ra, kích động quát to một tiếng.
- Chúc mừng Lý Vân Dương thắng lợi, hoàn thành ba trăm trận thắng liên tiếp, thăng cấp dũng sĩ giác đấu cấp ba.
Một giây tiếp theo, tất cả mọi người ở đó bạo phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt.
- Lý Vân Dương!
- Lý Vân Dương!
- ...
Vương Hạo trêu ghẹo nói:
- Sư huynh, bây giờ anh còn muốn đi tới cùng Lý Vân Dương đánh một trận nữa sao?
- Cái này...
Lăng Tiêu lúng túng gãi đầu một cái, cho dù hắn rất có tự tin đối với sức chiến đấu của mình, cũng cho rằng Lý Vân Dương không có khả năng vượt qua hắn.
Nhưng tiểu tử Lý Vân Dương này đi ngang qua 299 trận đánh nhau sinh tử kịch liệt, vậy kinh nghiệm chiến đấu đã đạt cảnh giới thuần thục, ra tay phải gọi là nhanh, chuẩn, ngoan độc.
Lúc này nếu như là đối mặt, rất có thể thực lực của hắn còn chưa hoàn toàn bạo phát ra, đã bị Lý Vân Dương cho KO.
Nói cách khác, hiện tại Lý Vân Dương đã hoàn toàn không để ý tới lực chiến đấu, chỉ cần có thể phá vỡ, như vậy hắn lại có thể nắm chắc thời cơ, do đó một đòn tất sát.
- Nếu như anh không có hứng thú, vậy tôi đã có thể tự mình động thủ!
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, phóng người nhảy lên một cái về phía sân giác đấu.
- Lão đại!
- Sư đệ!
Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vô cùng kinh ngạc, tiểu tử Lý Vân Dương kia mỗi ngày chiến đấu sinh tử, Vương Hạo mỗi ngày ăn no không có việc gì làm, giở trò lưu manh chơi, đối lập rõ nét như vậy, có thể có hy vọng thắng lợi sao?
Khi Vương Hạo rơi xuống đất, tất cả khán giả ở đó đều sững sờ ở tại chỗ, đây là ý gì?
Vương Hạo mỉm cười chào hỏi.
- Này, Lý Vân Dương, chúng ta có rất lâu không gặp, anh có nhớ tôi hay không?
- Vương Hạo!
Vẻ mặt Lý Vân Dương đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ, một khí tức khủng khiếp từ trong cơ thể bạo phát ra, toàn thân có tia chớp bùm bùm chớp hiện không ngừng.
Người chủ trì liếc mắt nhìn hai người, sau đó kích động lớn tiếng kêu lên:
- Các vị khán giả, các người nhìn thấy không? Lý Vân Dương luôn luôn bình tĩnh ung dung, ngày hôm nay lại có thể phẫn nộ, tôi không biết giữa hai người này có ân oán gì, nhưng khi bọn họ đánh nhau, nhất định là trận đại chiến.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lại hô lớn.
- Lý Vân Dương nỗ lực lên!
- Lý Vân Dương phẫn nộ, tôi muốn xem anh bạo phát!
- Nỗ lực lên, Lý Vân Dương!
- ...
Lúc này, một phòng quan sát cuộc chiến ở phía trước sân giác đấu.
Một nam tử da màu lam cau mày nói:
- Người kia là ai? Tại sao lại đột nhiên xông vào sân giác đấu?
- Để tiểu nhân đi thăm dò!
Một người lùn sợ hãi nhảy ra.
Nam tử da màu lam khoát tay áo.
- Không cần tra xét, thông báo thủ vệ trực tiếp cho tôi tiêu diệt tiểu tử này, tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, không ai có thể quấy rối ở trên địa bàn của tôi.
- Vâng!
Người lùn kia khom lưng cung kính đi xuống...