Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 597: Chương 597: Dược Thần Hào




Con đường tử vong.

Ở đây tối tăm không nhìn thấy một tia ánh sáng, yên tĩnh đến đáng sợ khiến người ta cảm thấy khiếp hãi.

Một chiếc phi thuyền vũ trụ cực kỳ khổng lồ đang từ từ tiến về phía trước.

Đây chính là phi thuyền Dược Thần Hào nổi tiếng ở Tinh Vực, Thiên Vực, Ma Vực.

Đồng thời, bởi vì phía trên hội tụ dược sư và luyện đan sư đỉnh cấp của ba vực, cho nên cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều kẻ có tiền.

Mục đích bọn họ tới nơi này rất đơn giản, chính là vì những thuốc viên và đan dược đỉnh cấp.

Mà nơi những kẻ có tiền tập trung, đương nhiên sẽ có không ít rượu ngon, mỹ nữ, đánh cược.

Lúc này, Vương Hạo lái phi thuyền Thánh Lang Hào đến bên cạnh Dược Thần Hào.

Chỉ là so sánh hai bên, hoàn toàn chính là chú voi và con kiến, hoàn toàn không thể so sánh.

Tiểu Bạch kêu lên kinh ngạc nói:

- Má của tôi ơi! Hù chết thỏ bảo bảo tôi rồi, phi thuyền này không phải là quá lớn sao!

Vương Hạo khẽ xoa đầu Tiểu Bạch, lại cười nói:

- Càng lớn mới càng tốt, như vậy chúng ta có khả năng thắng được càng nhiều hơn!

Tiểu Bạch lóe lên ánh mắt tham tiền, cái đầu nhỏ liên tục gật gật, thể hiện Vương Hạo nói rất có lý.

Đám người Lăng Tiêu đều xoa tay, chuẩn bị đợi lát nữa sẽ đại sát bốn phương.

Ái Nhi bất đắc dĩ thở dài, cảm giác chúa cứu thế Vương Hạo này thực sự không có tâm.

Cô vô cùng vội vàng, nhưng Vương Hạo lại chỉ muốn vui đùa, hoàn toàn không có một chút ý thức nào về chuyện đi cứu thế giới.

Chỉ chốc lát, đoàn người đã đi đến lối dẫn vào Dược Thần Hào.

- Xin lấy ra thư mời của các người!

Hai hộ vệ lạnh lùng ngăn cản đoàn người của Vương Hạo.

Lăng Tiêu kéo Vương Hạo khẽ hỏi:

- Sư đệ, em có thư mời hay không?

Vương Hạo vô tội nhún vai.

- Đây là lần đầu tiên em tới, làm sao có thể có được?

Vẻ mặt Lăng Tiêu thất vọng nói:

- Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ lại quay về sao?

Vẻ mặt hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng thất vọng, bay mấy ngày mới đến được đây, kết quả lại không vào được, thực sự quá khó chịu bất mãn.

Tinh thần Ái Nhi trong phút chốc lại tăng cao.

- Nếu không có thư mời, chúng ta trở về nhà thôi, không cần ở lại nơi này mất mặt xấu hổ chứ?

- Đã tới đây rồi, làm sao có thể trở lại?

Vương Hạo liên tục lắc đầu, thể hiện có đánh chết mình cũng sẽ không đi.

Ái Nhi phồng má, thở phì phò nói:

- Anh có thể chú ý đến thân phận của mình được không, không có thư mời, người ta không cho vào, lẽ nào anh muốn đứng ở đây để canh cửa cho người ta à?

Vương Hạo ngước đầu, miệng lẩm bẩm nói:

- Tôi không quan tâm, tôi muốn vào, tôi muốn vào...

Mọi người trong chốc lát cảm thấy không thể nói nổi, như vậy quả thực là vô lý, tiểu hài tử ăn vạ sao?

Ái Nhi phát điên, chúa cứu thế lại có bộ dạng như Vương Hạo, thực sự là bi ai của vũ trụ!

- Ong ong...

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc phi thuyền dừng sát ở cửa chính của Dược Thần Hào, một sinh vật hình người có bốn cánh tay đi ra.

Hộ vệ giữ cửa vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía bên trong Dược Thần Hào lớn tiếng kêu lên:

- Tinh Vực, Tiên Thảo Cung, Đại Dược Tiên tiền bối tới, mau chóng ra ngoài nghênh đón.

- Bịch bịch...

Lúc này, những tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Một đám tiểu thư ra tiếp khách, nhanh chóng xếp thành hai hàng, quỳ lạy cung kính nghênh đón Đại Dược Tiên.

Ánh mắt Tiểu Bạch liền sáng ngời, tung tăng đi tới trước mặt Đại Dược Tiên.

Dưới chân Đại Dược Tiên mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào trên đất, đối với con thỏ không biết xấu hổ này, hắn vẫn nhớ rất kỹ.

Nếu con thỏ này ở đây, như vậy có phải vị cường giả siêu cấp đã cướp sạch Tiên Thảo Cung bọn họ cũng ở gần đây hay không?

Nghĩ tới đây, Đại Dược Tiên vội vàng đứng lên nhìn xung quanh, rất nhanh hắn đã nhìn thấy khuôn mặt khiến hắn cả đời không thể quên được.

Thậm chí mỗi lần nghĩ tới gương mặt này, hắn sẽ nhớ tới bảo khố trống rỗng của Tiên Thảo Cung, có cảm giác hổ thẹn với lão tổ tông.

Vương Hạo nhịn không được bật cười, hắn cảm thấy đây thực sự là duyên phận!

Lúc ban đầu sau khi hắn dùng kim tệ sống lại để tống tiền lão ma đầu Minh Hiên kia, hắn dẫn theo Tiểu Bạch và Triệu Y Linh đến Tiên Thảo Cung tìm bảy vị Dược Tiên cứu chữa.

Vị Đại Dược Tiên này là chính là lão đại của bảy Đại Dược Tiên, người cầm quyền của Tiên Thảo Cung, cũng là người có trình độ điều chế thuốc bậc nhất trong Tinh Vực, Dược Tiên cấp tám.

Vương Hạo thì thào cười nói:

- Không ngờ rằng ngước đầu lên không trung kêu vài tiếng, lại gọi được người quen cũ, hai mươi ngàn vạn giá trị số mệnh Thiên Đạo này vẫn rất lợi hại.

Lúc này, trong lòng Đại Dược Tiên lại rầu rĩ vạn phần, như vậy mình có nên tiến đến chào hỏi không?

Phải biết rằng trước đây Vương Hạo cũng đã từng nói, lần sau gặp mặt nhất định phải giả vờ không quen biết hắn.

Nhưng theo cá tính của Vương Hạo, nếu như lần này thực sự giả vờ không quen biết hắn, vậy liệu hắn có coi đây là cái cớ, để một lần nữa cướp sạch Tiên Thảo Cung hay không?

Vào lúc Đại Dược Tiên đang vô cùng rầu rĩ, Tiểu Bạch nhảy lên trên đầu của hắn, thúc giục:

- Lão đầu, ông nhanh chóng dẫn chúng tôi vào trong đi, thỏ bảo bảo tôi muốn đi vào...

Đại Dược Tiên miễn cưỡng cười một tiếng, kiên trì đi tới trước mặt Vương Hạo, cung kính nói:

- Tham kiến tiền bối!

Hắn vừa dứt lời, tất cả hộ về, tiểu thư tiếp khách ở đó bỗng thấy sửng sốt.

- Người kia là ai?

- Một Vũ Vương có tài đức gì có thể khiến cho Đại Dược Tiên gọi hắn là tiền bối?

- Chẳng lẽ là một vị lão quái vật trẻ mãi không già?

- Không phải, người này trông chỉ có mười tám tuổi, như vậy không hề sai.

- Như vậy Đại Dược Tiên tiền bối tại sao phải gọi hắn là tiền bối?

- Không biết, tiếp tục nhìn xem.

-...

Vương Hạo khoát tay áo, lại cười nói:

- Tôi hiện tại không phải là tiền bối, ông xem tôi mới là tu vi Vũ Vương cấp chín.

Đại Dược Tiên lập tức sững sờ, đây là tình huống gì vậy?

Một cường giả siêu cấp ban đầu kiêu ngạo đến nỗi không có bạn bè, làm sao lại biến thành như vậy?

Tiểu Bạch khẽ thì thầm bên tai Đại Dược Tiên:

- Cậu ta quá đỗi cô đơn, cho nên ra ngoài giả làm một cậu nhóc hư hỏng chơi, nếu như ông phơi bày thân phận của cậu ta thì có lẽ cậu ấy sẽ tới Tiên Thảo Cung chơi một vòng.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, trong nhà nuôi một con thỏ hiểu chuyện như vậy thật là tốt.

Đại Dược Tiên liên tục gật đầu, thể hiện mình đã hiểu rõ.

Đồng thời, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao lần trước Vương Hạo muốn lần sau bọn họ gặp mặt giả vờ không nhận ra, hóa ra hắn đang cố tình thể hiện, không, giả vờ yếu ớt.

Vương Hạo búng ngón tay một cái.

- Đi thôi, chúng ta vào trong, tôi muốn đại sát bốn phương ở bên trong...

- Gào gào...

Đám người Lăng Tiêu hét lớn một tiếng, vẻ mặt hưng phấn vọt vào bên trong Dược Thần Hào.

Đám hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngăn cản, để cho đoàn người Vương Hạo thuận lợi tiến vào bên trong Dược Thần Hào.

- Đại sát bốn phương!

Đại Dược Tiên vạn phần hoảng sợ, lẽ nào Vương Hạo muốn cướp sạch ở Dược Thần Hào hay sao?

...

Dược Thần Hào.

Một gian phòng xa hoa.

Một kẻ cơ bắp da trắng bệch như bị bệnh, trên đầu mọc sừng đang ngồi ở trên ghế sa lon hút xì gà, mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người Vương Hạo đang tiến vào Dược Thần Hào trong video trước mặt.

Mà ở bên cạnh kẻ cơ bắp này là Tiểu Sửu Hoàng ban đầu bị Khố Lạp đánh cho trọng thương, đang quỳ bên cạnh.

- Đạt Phách đại nhân, người này chính là một trong những anh hùng mà lần này Long Mạch sử dụng số mệnh để triệu hoán tới.

Tiểu Sửu Hoàng nơm nớp lo sợ nói.

Kẻ cơ bắp tên Đạt Phách cười lạnh lùng nói:

- Người dám đối địch với Đạt Phách tôi, cho dù là anh hùng được Long Mạch triệu hoán tới, cũng không có kết cục tốt, người này cũng sẽ không ngoại lệ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.