Trên phi thuyền Thánh Lang Hào.
Tiểu Bạch đang cố gắng chế tạo ổ cho nó, làm như vậy để giết thời gian.
Ái Nhi phồng má, cũng không nói một lời nào, lại thở phì phò nhìn chằm chằm vào Vương Hạo như vậy.
Vẻ mặt Vương Hạo bất đắc dĩ nói:
- Tôi nói này công chúa Ái Nhi, tôi biết dáng vẻ tôi đẹp trai, lại còn trẻ và nhiều tiền, cho dù anh muốn theo đuổi tôi, tối thiểu cũng phải đi xem phim, cùng dùng bữa gì đó, anh không thể gặp tôi vài lần, lại muốn tôi về nhà với anh chứ?
Ái Nhi phồng má, hầm hừ nói:
- Lừa đảo, tên lừa đảo này, rõ ràng nói rõ hành trình tới Long Mộ kết thúc sẽ trở về Tinh Vực, nhưng bây giờ lại đến Dược Thần Hào gì đó.
Vương Hạo chỉ vào ba người Lăng Tiêu, hô to oan uổng.
- Rõ ràng tới Dược Thần Hào là chủ ý của bọn họ, có liên quan gì tới tôi a?
Vẻ mặt ba người Lăng Tiêu bình tĩnh, hoàn toàn không sợ Ái Nhi tới gây sự với bọn họ.
Bởi vì từ sau khi Vương Hạo ép Lý Vân Dương chọn một trong hai, hình tượng của hắn ở trong lòng Ái Nhi đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho nên bọn họ tin rằng, Ái Nhi sẽ không tin tưởng những lời quỷ quyệt của Vương Hạo.
Ái Nhi nhìn ba người Lăng Tiêu với vẻ mặt bình tĩnh, cục tức này bỗng bùng lên, nổi giận nói:
- Ba tên các người, biết rõ Vương Hạo đại nhân là chúa cứu thế, nhưng các người kiên quyết dẫn hắn đi đánh cược, mấy tên bại hoại các người...
Sắc mặt ba người Lăng Tiêu trong nháy mắt tối sầm lại, kịch bản không nên như vậy a?
Còn nữa rõ ràng là Vương Hạo dẫn bọn họ đi đánh cược, liên quan gì đến bọn họ?
Ái Nhi tức giận đập bàn.
- Lần trước Vương Hạo đại nhân ép Lý Vân Dương chọn một trong hai người, đây là chủ ý của người nào?
Ba người Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt, nha đầu kia điên rồi à? Chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?
Vương Hạo liên tục gật đầu, mãnh liệt khiển trách nói:
- Đều là bọn họ làm hư tôi, nói gì mà muốn thấy tình yêu vĩ đại, hay là cơ tình vô hạn, kết quả khiến cho yêu đương biến thành bi kịch.
- Vèo...
Ba người Lăng Tiêu trong nháy mắt lại phỉ nhổ, thực sự rất muốn lớn tiếng hỏi một câu, Vương Hạo mặt của anh đâu?
Ái Nhi quay đầu lại trừng mắt với Vương Hạo, thở phì phò nói:
- Anh cũng không phải người tốt đẹp gì, biết rõ bản thân mình gánh vác trọng trách là chúa cứu thế, nhưng ngày nào cũng ở cạnh những tên côn đồ, anh có thể có chút lòng cầu tiến hay không?
Ba người Lăng Tiêu hoàn toàn bị ức chế, hóa ra trong mắt Ái Nhi bọn họ chỉ là những tên côn đồ, ông trời thực sự không có mắt!
- Xem ra, em hiểu lầm tôi quá lớn.
Vương Hạo thở dài, sau đó nghiêm túc nói:
- Nếu không tối nay đến phòng của tôi, tôi nhất định sẽ thấy con người hoàn toàn khác của tôi.
Gương mặt Ái Nhi nhất thời ửng đỏ, xì một tiếng khinh miệt nói:
- Anh xem anh đi, hiện tại hoàn toàn chính là một tên lưu manh không biết xấu hổ.
- Nếu em đã nói tôi là một tên lưu manh không biết xấu hổ, vậy tôi có phải nên làm một số chuyện xấu hổ không?
Vương Hạo nhíu mày.
Ái Nhi sợ hãi lấy tay che ngực, cảnh cáo nói:
- Tôi chỉ là cận vệ của anh, không phải nha hoàn thiếp thân của anh.
Vương Hạo khẽ cười nói:
- Tôi không ngại, dù sao đều là đi theo bên cạnh tôi.
- Phì...
Đám người Lăng Tiêu trong nháy mắt lại phỉ nhổ, bọn họ chịu phục trước những lời ngụy biện của Vương Hạo, điều này có thể như nhau sao?
- Phi...
Ái Nhi xấu hổ đỏ mặt xì một tiếng khinh miệt, xoay người rời đi, quyết định ba ngày không để ý tới tên lưu manh này.
Vương Hạo thở dài, cảm thấy Tiểu Lang nữ này không có đáng yêu chút nào, vẫn là Tiểu Hồ Ly của hắn đáng yêu, biết rõ hắn là lưu manh, còn nguyện ý bị trêu ghẹo.
...
Long Mộ.
Các Long Mạch nhành nhã bay ở bên trong.
Đột nhiên, ba bóng người nhanh chóng lướt qua, chạy về phía sâu bên trong Long Mộ.
Chỉ chốc lát, ba bóng người đi tới con sông lớn ở sâu bên trong Long Mộ.
- Ngao...
Đột nhiên, nước sông kịch liệt cuồn cuộn, thân thể cao lớn của Tổ Long nhảy vọt lên.
Tổ Long lạnh lùng nhìn ba người phía dưới, không phải là Lý Vân Dương, Khố Lạp, lão ma đầu thì còn có thể là ai!
Lý Vân Dương tiến lên một bước, xin lỗi nói:
- Tổ Long đại nhân, tôi cảm thấy hết sức có lỗi khi tự ý xông vào Long Mộ.
Tổ Long lạnh lùng nói:
- Long Mộ trước giờ không hoan nghênh người không có sự đoan chính, bây giờ cậu rời đi, tôi có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Vân Dương lắc đầu, vẻ mặt quật cường nói:
- Nếu như ông không nói cho tôi làm thế nào để khiến cho Bạch Linh tỉnh lại, vậy thì tôi sẽ không rời đi.
Tổ Long cả giận nói:
- Tiểu tử, cậu như vậy là đang uy hiếp tôi sao?
Lý Vân Dương có chút do dự, gật đầu nói:
- Nếu như ông không nói cho tôi biết thì tôi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt.
Tổ Long nghiến răng nghiến lợi, nhưng mình là cá nằm trên thớt, ngoại trừ nói cho Lý Vân Dương biết thì mình còn có thể làm được gì?
Tổ Long thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Muốn vị tiểu cô nương kia tỉnh lại, nhất định phải khiến cho nữ thần Sí Diễm chìm vào giấc ngủ trước.
- Chìm vào giấc ngủ?
Lý Vân Dương nhíu mày hỏi:
- Vậy tôi phải làm sao để khiến cho cô ta chìm vào giấc ngủ?
Tổ Long lắc đầu.
- Tôi chỉ có thể tiết lộ đến như vậy, về phần làm thế nào khiến cho nữ thần Sí Diễm ngủ say, đó là chuyện của cậu...
Lý Vân Dương lộ ra vẻ thất vọng, tuy nhiên có thể có cách đã không tồi rồi.
Lão ma đầu thở dài, nghĩ đến nhiệm vụ mà Vương Hạo căn dặn, hắn chỉ có thể kiên trì đi tới bên cạnh Khố Lạp.
- Khố Lạp, lão phu biết cậu không phải là quỷ hút máu thực sự, chỉ sống được vẻn vẹn một hai năm, không có cách nào ở bên Lý Vân Dương mãi được.
Lão ma đầu chịu đựng buồn nôn nói.
Trong ánh mắt Khố Lạp thoáng lộ ra một sự đau thương, tuy rằng Lý Vân Dương lựa chọn hắn, khiến cho hắn rất vui vẻ.
Nhưng loại sinh ly tử biệt đau khổ này lại khiến cho hắn không có cách nào chấp nhận được.
Lão ma đầu tiếp tục nói:
- Thật ra Dược Thần Hào mà Tiểu Sửu Hoàng nói tới thực sự có tồn tại, chỉ cần cậu có thể có được những dược sư kia đó, dùng bảo bối khiến luyện đan sư động tâm, muốn trở thành một con quỷ hút máu thực sự cũng không phải là không thể làm được.
Khố Lạp trong nháy mắt kích động, vội vàng hỏi:
- Có bảo bối gì có thể khiến cho những dược sư, luyện đan sư động lòng được?
Lão ma đầu liếc mắt nhìn Tổ Long.
- Trong cơ thể của Long Mạch có số mệnh lớn, dùng bọn họ để luyện đan hoặc điều chế thuốc, xác suất thành công của chuyện này cao hơn rất nhiều so với bình thường.
Trong nháy mắt ánh mắt Khố Lạp trở nên sắc bén, vì có thể sống với Lý Vân Dương, hắn nhất định sẽ tàn sát con rồng lớn này.
Trong lòng lão ma đầu thở dài, đối với tiểu tử xấu xa Vương Hạo này, hắn đã có được một sự hiểu biết hoàn toàn mới.
Ngoài mặt rõ ràng là Vương Hạo đang giúp Long Mạch bảo vệ Long Mộ, là đại anh hùng trong lòng Long Mạch.
Nhưng sau lưng hắn lại lợi dụng nhược điểm của Khố Lạp muốn ở bên cạnh Lý Vân Dương qua năm dài tháng rộng, buộc hắn đi giết rồng, sau đó bước lên Dược Thần Hào.
Mà bản thân Vương Hạo không cần phải làm gì, chỉ cần đợi ở Dược Thần Hào là được, hoàn toàn không ảnh hưởng đến danh hiệu anh hùng của hắn.
Sự tính toán vòng này qua vòng khác quả thực đạt tới cấp bậc lão hồ ly!
- Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, một viên Đan Năng Lượng trong nháy mắt đánh trúng đầu của Tổ Long.
- Ngao...
Tổ Long kêu lên một tiếng thảm thiết thống khổ.
Lý Vân Dương vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ Khố Lạp lại đột nhiên ra tay.
Khi Lý Vân Dương muốn ngăn cản Khố Lạp, chỉ thấy Tổ Long đã thu nhỏ lại thành một viên đạn màu vàng.
Ánh mắt Khố Lạp lóe lên một tia vui mừng, như vậy hắn cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh Lý Vân Dương trong những năm dài tháng rộng...