Tại cửa lớn của Long Mộ.
Lão ma đầu khẽ lắc đầu một cái, tỏ ý thứ chuyện thất đức này hắn không làm được.
Vương Hạo mỉm cười, móc ra một tượng gỗ đồ chơi:
- Tiểu Bạch, mày xem đây là bức tượng gỗ đồ chơi mà tao đã mua cho mày, có thích không?
Trong nháy mắt, vẻ mặt của lão ma đầu tối sầm lại, đây quả thực chính là đang uy hiếp trắng trợn còn gì.
Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt không vừa ý:
- Bảo bảo thỏ tôi lớn rồi, có thể uống canh rùa rồi, không cần thứ đồ chơi trẻ con này nữa.
Lúc này trong lòng lão ma đầu hoàn toàn tan vỡ, gặp được Vương Hạo và con thỏ này, thực sự là con rùa sống bất hạnh!
Đám người Lăng Tiêu chịu thua Vương Hạo, rõ ràng Mộc Đầu đã phản bội, nhưng hắn còn có thể ung dung uy hiếp lão ma đầu như vậy, bản lĩnh này người bình thường thực sự không học được.
Lão ma đầu hít sâu một hơi, truyền âm cho Lý Vân Dương:
- Những Long Mạch này đều chết cả rồi, chỉ còn lại ý thức, nhìn tướng tá bọn chúng to, nhưng kỳ thực một chút sức chiến đấu cũng không có.
Thân thể Lý Vân Dương run lên, quay đầu nhìn về phía lão ma đầu.
Lão ma đầu tiếp tục truyền âm nói:
- Nếu như cậu thật sự muốn biết làm thế nào để khiến Bạch Linh tỉnh lại, vậy hãy chờ sau khi đám người Vương Hạo đi rồi, lão phu sẽ cùng cậu trở về một chuyến, không sợ những Long Mạch này không mở miệng.
Thần sắc Lý Vân Dương khẽ biến đổi, gật đầu, chắp tay nói:
- Tiền bối, vừa rồi là tiểu bối không tốt, tôi muốn biết làm thế nào để khống chế đôi mắt của ác ma.
Vẻ mặt Vương Hạo lộ vẻ chán ghét, còn Thiên Đạo Thân Nhi Tử quả thực chính là kẻ phá hoại chuyên làm chuyện xấu.
Cái này có số may mắn Thiên Đạo nữa, còn sợ cách không chế con mắt của ác ma không chủ động tới cửa sao?
Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đang nghe xem cần khống chế con mắt của ác ma như thế nào, cũng đi gây rối với Lý Vân Dương chút, xem có thể có cơ hội thu được vật phẩm thăng cấp không.
- Khống chế con mắt ác ma?
Tổ Long nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, thì trên đường chết có một suối vô cực, đây là bảo vật mà vô cực tử thần năm đó để lại. Như vậy, chỉ cần có thể đầm trong nước suối là có thể thu được sức mạnh của tử thần. Tôi muốn có sức mạnh của tử thần, cậu chắc có thể khống chế được con mắt của ác ma.
- Suối vô cực?
Ánh mắt Lý Vân Dương sáng rực, vội vàng hỏi:
- Vậy phải làm sao mới có thể tìm được con suối vô cực này?
Tổ Long lắc đầu:
- Suối vô cực chỉ là lời đồn đại, cho đến bây giờ chưa có ai từng thấy nó.
Lý Vân Dương thoáng lộ vẻ thất vọng.
Nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, ít nhất hắn đã biết cách khống chế con mắt của ác ma như thế nào.
Tổ Long mở miệng nói:
- Chúng ta xuống đó bắt đầu tiến hành lời chúc phúc của Long Mạch thôi!
Ngoao….
Vừa dứt lời, tất cả đám Long Mạch đều ngửa đầu gầm lên tiếng rồng kêu.
Chỉ trong chốc lát, hạt mưa màu vàng rơi từ trên trời xuống, nhỏ giọt xuống thân thể mọi người, nhưng duy nhất chỉ không nhỏ xuống người của Lý Vân Dương.
Hiển nhiên câu trả lời vừa rồi của Tổ Long đã coi như là phần thưởng cho Lý Vân Dương.
- Ting ting, chúc mừng ký chủ nhận được lời chúc của Long Mộ, thu được 1000 điểm số may mắn Thiên Đạo!
- Ting ting, chúc mừng ký chủ nhận được lời chúc của Long Mộ, thu được 1000 điểm số may mắn Thiên Đạo!
…
- Ting ting, chúc mừng ký chủ có hai mươi ngàn vạn số may mắn Thiên Đạo!
Trước mắt Vương Hạo lóe ra ánh sáng màu vàng chói lóa, hai mươi ngàn vạn số may mắn Thiên Đạo! Vận khí TM này tốt đến mức nào?
- Ai da, bảo bảo thỏ tôi rất hưng phấn, cảm thấy có chuyện tốt xảy ra, từ hôm nay trở đi, các người phải gọi bảo bảo thỏ tôi là thỏ may mắn…
Tiểu Bạch hưng phấn nhảy lên.
Sau khi những hạt mưa màu vàng ngừng lại, Vương Hạo mới phát hiện tu vi của mình lại có thể trong vô thức đột phá lên một cấp, đạt đến Vũ Vương cấp chín, chỉ kém một bước nữa là đạt đến Vũ Đế, có thể bay trên trời.
- Sự chúc phúc của Long Mạch đã ban xuống, các vị có thể đi được rồi.
Tổ Long ra lệnh tiễn khách.
Vương Hạo liếc mắt nhìn lão ma đầu, sau đó búng ngón tay với đám người Lăng Tiêu, dẫn đầu đi về hướng phi thuyền Thánh Lang Hào.
Lão ma đầu hơi gật đầu một cái, ra hiệu hắn sẽ theo kế hoạch sau này.
Đồng thời, nữ thần Sí Diễm xuất hiện trước mặt đoàn người.
Đám người Lăng Tiêu biến sắc, nhanh chóng đề phòng.
Vương Hạo giơ tay lên một cái, ra hiệu mọi người không cần gấp gáp.
Nữ thần Sí Diễm thản nhiên cười nói:
- Tiểu soái ca, cậu còn thực sự bình tĩnh ung dung ư!
Vương Hạo bĩu môi:
- Bây giờ cô bị thương nặng như vậy, chỉ cần một tay thôi là tôi cũng có thể đánh bại cô, có gì phải sợ chứ?
- Đây còn chưa phải kết quả mà cậu muốn có sao?
Nữ thần Sí Diễm hừ một tiếng bèn chuyển giọng:
- Nhưng nếu không phải vì cậu, tôi cũng không nhanh chóng khống chế được thân thể này, cho nên tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.
Vương Hạo hầm hừ nói:
- Lời này của cô quả thật làm tổn thương nhân cách của tôi, cô cảm thấy thiếu niên tiền phong ưu tú như tôi giống người có ân phải báo sao? Tôi nói cho cô biết, thiếu niên tiền phong ưu tú như tôi từ trước tới nay đều có ân không cần báo đáp, có công cũng không nhận lộc, cô có biết câu nào mà cô vừa nói đã sỉ nhục tôi không?
Nữ thần Sí Diễm xuất thần nhìn Vương Hạo, hoàn toàn không hiểu nổi tên Vương Hạo này bị điên gì nữa.
Vương Hạo tỏ vẻ chính nghĩa nghiêm túc nói:
- Nếu cô cứ khăng khăng muốn cảm ơn thì cũng được, nhưng đừng bị cho nhiều, ý tứ là đủ rồi, bảo bối cấp hỗn độn gì mà trăm nghìn món, bí tịch thành thần gì mà tùy tiện đưa tôi một trăm tám mươi… Nói cho cô biết, tôi muốn những thứ này, còn nhiều hơn thì tôi không cần….
Nói xong, Vương Hạo dùng ánh mắt chân thành nhìn nữ thần Sí Diễm, thể hiện bộ dạng nếu như dám cho nhiều, tôi sẽ liều mạng với cô.
Khóe miệng nữ thần Sí Diễm hơi khẽ nhếch lên, thứ vô sỉ này cô ấy thực sự chưa từng thấy qua.
Không đúng!
Thứ vô sỉ với cấp độ này, cô ấy thực sự đã từng gặp ở thời thượng cổ, chính là Bất Tử Hiên Thiếu là một trong ba kỳ nhân lớn. Sự vô sỉ của hắn tuyệt đối có thể sánh được với tên Vương Hạo.
Nữ thần Sí Diễm hít một hơi thật sâu, ném một quyển sách cho Vương Hạo:
- Đây là bí tịch thành thần mà ta tu luyện, xem như sự tạ ơn dành cho cậu, từ nay về sau chúng ta không còn nợ nần nhau nữa.
Nói xong, nữ thần Sí Diễm xoay người bỏ đi, đương nhiên không có ý định đi cùng Lý Vân Dương.
- Chết tiệt, đây quả thực chính là xin cơm mà!
Vẻ mặt Vương Hạo khó chịu.
Đám người Lăng Tiêu không còn gì để nói, một quyển bí tịch thành thần mà nữ thần Sí Diễm tu luyện, hắn lại còn chê này chê nọ, thực sự không còn thuốc chữa.
Lăng Tiêu kéo Vương Hạo, hỏi:
- Sư đệ, Khố Lạp có thù với cậu, chúng tôi có cần nhân cơ hội thân cô ta bị trọng thương để nổ cỏ tận gốc không?
Vương Hạo khẽ lắc đầu một cái:
- Chưa phải lúc.
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, có chút không hiểu Vương Hạo muốn làm gì?
Vương Hạo cười nói:
- Không cần quan tâm đến việc này, chúng ta bây giờ cần đi lên Dược Thần Hào mà Tiểu Sửu Hoàng đã nói.
- Dược Thần Hào?
Lăng Tiêu nhíu mày suy nghĩ một lát:
- Nếu như tôi nhớ không lầm thì Tiểu Sửu Hoàng nói nơi đó hội tụ các dược tề sư, luyện đơn sư đỉnh cấp của Tinh Vực, Ma Vực, Thiên Vực.
Vương Hạo gật đầu nói:
- Vừa rồi tôi dùng Lục Nhâm Thần Thuật tính toán một chút, phát hiện Dược THần Hào này chính là ở trên đường đến cái chết.
Lăng Tiêu không hiểu hỏi:
- Chúng ta đi Dược Thần Hào làm gì?
Vương Hạo không nhịn được cười nói:
- Bữa tiệc thịnh soạn làm sao mà không có đánh bạc chứ?
Trong nháy mắt Tiểu Bạch tinh thần tỉnh táo:
- Bảo bảo thỏ tôi phải đánh bạc, bảo bảo thỏ tôi phải đại sát bốn phương…
Trước mắt đám người Lăng Tiêu đều sáng rực, bọn họ vừa nhận lời chúc phúc của Long Mạch, số may mắn này rốt cuộc có thay đổi được không, đi đánh cược một lần chẳng phải sẽ biết sao.
Nghĩ tới đây, một đám đàn ông vội vàng phóng về phía phi thuyền Thánh Lang Hào.
Ái Nhi giận tới mới giậm chân xuống. Không phải bảo quay về Tinh Vực? Tại sao lại đi đánh cược…