Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 594: Chương 594: Tiền mất tật mang




Cửa lớn của Long Mộ.

Một giọng nói vô cùng hưng phấn vang lên:

- Ha ha, quyền khống chế thân thể cuối cùng thuộc về tôi, nữ thần Sí Diễm lại xuất hiện ở nhân gian...

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khí chất toàn thân của Bạch Linh có sự thay đổi lớn, giống như nữ vương cao cao tại thượng, khiến cho người đời cảm thấy cao tới mức không thể với tới.

Vẻ mặt Lý Vân Dương đại biến, giọng điệu cấp bách, hỏi:

- Bạch Linh đâu? Cô làm gì Bạch Linh rồi?

- Tiểu Tử, lẽ nào cậu chưa từng nghe qua đau khổ còn lớn hơn vô cảm chưa?

Khóe miệng của nữ thần Sí Diễm khẽ cong lên:

- Cậu làm cô ấy bị thương nặng như vậy, đương nhiên cô ấy không muốn gặp cậu rồi, vì thế cô ấy đã lựa chọn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

- Cái gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…

Lý Vân Dương túm tóc, không muốn chấp nhận sự thật này.

Nữ thần Sí Diễm cười khanh khách nói:

- Sự thật bày ra trước mặt, còn có gì là không thể chứ!

- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy…

Lý Vân Dương liều mạng đập đầu mình, vẻ mặt hối hận. Hắn lựa chọn Bạch Linh chính vì hy vọng cô ấy có thể cố gắng sống tốt, thuận lợi báo đáp được sự giúp đỡ của Bạch Linh dành cho hắn.

Nhưng ai biết được, Bạch Linh lại có thể dành cho hắn tình cảm sâu đậm đến vậy.

- Anh Vân Dương…

Khố Lạp sốt ruột, kéo thân thể đang bị trọng thương về phía Lý Vân Dương, muốn an ủi người yêu đang bị thương này.

- Ting ting, chúc mừng ký chủ đã hủy hoại được một mối nhân duyên của con trai Thiên Đạo, khiến hắn mất đi cơ hội trưởng thành quan trọng và cơ hội thu được một món vật phẩm thăng cấp.

Trong nháy mắt ánh mắt của Vương Hạo sáng rực, đây là cơ hội có vật phẩm thăng cấp lần thứ hai, chỉ thiếu một lần, chỉ thiếu một lần thôi là hắn có thể thăng cấp tiền vàng phục sinh.

Grừzz…

Đúng lúc này, một tiếng rồng rên vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tổ Long dẫn theo một đội Long Mạch rồng rắn bơi qua.

Lập tức vẻ mặt Vương Hạo đanh lại:

- Chúng tôi không phụ sự kỳ vọng của Tổ Long ông, đã đuổi thành công tên thợ săn Long Mạch đi rồi.

Tổ Long nở nụ cười, gật đầu nói:

- Chúng tôi đều nhìn thấy tận mắt chuyện vừa nãy rồi, cậu quả không hổ danh là anh hùng mà chúng tôi dùng vận khí triệu hồi lại, quả thực quá lợi hại.

Trên mặt của Vương Hạo lóe tia quang mang thần thánh, chính khí nghiêm nghị nói:

- Những chuyện này không tính là chuyện to tát gì, vì trước sau tôi luôn tin tưởng chắc chắn tà không thắng nổi chính.

Vừa dứt lời, đám người Lăng Tiêu cảm thấy sự lợi hại cuồn cuộn trong dạ dày, tên Vương Hạo này cả ngày muốn đi hại người khác như thế nào, thậm chí còn nhảy vào cuộc đại chiến của Tinh Vực khác, nói hắn là tai hoạ lớn nhất thiên hạ cũng không quá.

Nhưng chính tên tai họa này, lại vẫn còn mặt mũi để nói cái gì mà tà không thắng chính ở đây nữa.

Đại gia nhà nó!

Còn có chút thể diện nào không chứ?

- Quả thật không hổ danh là chủ cứu thế, tư tưởng giác ngộ cao.

Tổ Long lại cười nói:

- Tiếp theo, các cậu sẽ nhận lời chúc phúc của Long Mạch, đây là vinh quang thuộc về anh hùng.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều kích động, vận khí này sắp nổ tung rồi.

Ánh mắt của nữ thần Sí Diễm sáng lên, chỉ cần vận khí này vào người của cô ta thì cô ta có thể nhanh chóng phục hồi tu luyện.

- Đợi đã!

Vương Hạo đột nhiên kêu dừng.

Mọi người sửng sốt, không hiểu tên Vương Hạo này lại định làm gì ầm ĩ nữa đây, chẳng lẽ không chắc là không chờ kịp để đi nhận lời chúc phúc của Long Mạch sao?

Vương Hạo chỉ vào Lý Vân Dương, vẻ mặt tức giận nói:

- Tuy hắn là bạn tôi, nhưng con người này của tôi làm việc công tư phân minh, khi hắn vừa thấy Tiểu Sửu Hoàng xuất hiện, việc đầu tiên lại là nghĩ cách chạy trốn, thử hỏi người này sao xứng đáng để nhận lời chúc phúc của Long Mạch đây?

- Đúng vậy, đúng vậy, bảo bảo thỏ tôi khinh thường hắn, hắn là một tên quỷ nhát gan…

Tiểu Bạch rất phối hợp gật đầu, ném cái nhìn ghét bỏ cho Lý Vân Dương.

Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại, những lời vô sỉ kiểu này làm sao mà tên Vương Hạo có thể thốt ra khỏi miệng được chứ?

Hắn còn nói công tư phân minh sao?

Rõ ràng là tư lợi cá nhân thì có?

Đồng thời, mọi người cũng hiểu rõ tại sao khi Tiểu Sửu Hoàng xuất hiện, Vương Hạo lại nói gì đó với Lý Vân Dương, nam tử hán đại trượng phu, việc gì nên làm việc gì không nên làm, còn nói gì mà Lý Vân Dương phải đi, rồi thì không nhận người bạn như cậu ta.

Hóa ra ngay từ đầu Vương Hạo đã định hãm hại Lý Vân Dương, chỉ để cậu ta bỏ sức, mà không cho lợi ích gì.

Nghĩ tới đây, mọi người cảm thấy tên Vương Hạo này thật đúng là đồ xấu xa không bình thường, vô cùng xấu.

Người ta ra ngoài làm công còn có tiền thù lao, nhưng Lý Vân Dương liều mạng lại không có chút gì.

Thậm chí còn bị Vương Hạo la rầy, còn làm tổn thương một người em gái, cuối cùng bị nữ thần Sí Diễm lợi dụng sơ hở để nắm quyền khống chế thân thể, đây quả thực là tiền mất tật mang.

- Tên Vương Hạo đáng chết!

Lý Vân Dương cảm thấy phổi đầy khí sắp nổ tung rồi, nếu không phải cậu ta vừa mới khống chế lại ánh mắt mà tên ác ma sử dụng khiến cho thân thể bị thương, thì nhất định cậu ta sẽ nhặt hai Tây Qua đao lên chém chết tên Vương Hạo khốn kiếp này, tránh hắn lại hại thế gian.

Vương Hạo liếc mắt nhìn Lý Vân Dương, trong lòng không nhịn được cười ha hả, Thiên Đạo Thân Nhi Tử thì làm sao? Ở trước vận khí cực mạnh của hắn cũng chỉ bị hãm hại mà thôi.

Hơn nữa lần này sau khi đi qua Long Mộ, số may mắn của hắn sẽ tăng lên đến mức kinh người.

Đến lúc đó Lý Vân Dương lại càng không lật nổi ngọn sóng lớn, sẽ bị hắn đè chết.

Tổ Long nhíu mày, vừa rồi Lý Vân Dương quả thật có chạy trốn, nếu không phải Vương Hạo dùng cách gì đó để ép hắn ở lại, chắc hẳn hậu quả tưởng tượng thôi cũng đã không chịu nổi, Long Mộ nhất định sẽ gặp kiếp nạn trước nay chưa từng có.

Nếu như không cho Lý Vân Dương lời chúc phúc của Long Mộ thì có phần không thể nào nói nổi.

Dù sao người ta đã ra sức, còn bị trọng thương, họ cũng không thể không thể hiện chút gì đó?

Nghĩ tới đây Tổ Long mở miệng nói:

- Long Mộ chúng ta làm việc luôn công bằng chính trực, đứa bé này đã bảo vệ Long Mộ của chúng ta, như vậy cũng nên được nhận thưởng chứ.

Trong nháy mắt Vương Hạo liền mất hứng, Tổ Long này thực sự muốn phá rối ư?

Lý Vân Dương vội vàng hỏi:

- Tiền bối, tôi không cần lời chúc phúc gì của Long Mạch, cô có thể nói cho tôi biết, cần làm thế nào mới có thể làm Bạch Linh tỉnh lại không?

Nữ thần Sí Diễm cười như không cười, nhìn Tổ Long:

- Nếu như cậu không muốn Long Mộ của cậu bị hủy hoại thì cậu hãy cứ yên tâm to gan mà nói cho hắn biết.

Tổ Long sợ đến nỗi liên tục lắc đầu, cười cái gì chứ, người này là chúng thần thượng cổ, nếu như đắc tội với cô ta, sẽ tốn bao nhiêu số may mắn mới có thể kêu gọi được những anh hùng đối phó với cô ta đây?

Lý Vân Dương cầu khẩn nói:

- Tiền bối, cầu xin tiền bối hãy nói cho tôi biết.

- Tiểu tử, câm miệng. Nếu như cậu còn dám hỏi thêm một câu nữa, tôi sẽ huỷ bỏ phần thưởng của cậu.

Tổ Long tức giận nói.

Bây giờ nó đang cảm thấy cực kỳ ghét Lý Vân Dương, nó đã không tính toán đến sự hiềm nghi khi Lý Vân Dương chạy trốn lúc trước, nhưng hắn còn không biết tốt xấu lại muốn để Long Mộ của bọn họ chọc vào một cường địch.

Nếu không phải hắn làm rồng có nguyên tắc thì thực muốn hủy luôn phần thưởng của tên Lý Vân Dương này.

Vương Hạo liếc mắt nhìn Lý Vân Dương, phát hiện vẻ mặt của tên tiểu này tỏ vẻ không cam lòng.

- Hả, ai bảo tôi mềm lòng! Đây chính là giúp cậu một lần đấy!

Vương Hạo thở dài, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ gửi tin nhắn cho lão ma đầu.

Sau khi lão ma đầu bị trọng thương mở tin nhắn của Vương Hạo ra, hoàn toàn khiếp sợ đến ngây cả người, cảm thấy tên Vương Hạo này không phải là xấu, mà là quá xấu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.