Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 593: Chương 593: Lý Vân Dương lựa chọn tình yêu đích thực




Đám người Lăng Tiêu trong nháy mắt đen mặt lại, bọn họ thật sự đặc biệt đáng ghét câu cửa miệng này của Vương Hạo.

Lý Vân Dương cả giận nói:

- Tao đoán đại gia mày ấy, mày nhanh thả bọn họ ra.

- Ôi...

Vương Hạo thở dài, lắc đầu nói:

- Người tuổi trẻ bây giờ thật sự không có lễ phép, mở miệng lại nói ra lời thô tục.

Mọi người ở đây hết chỗ nói rồi, người ta cũng nói chỉ nói một câu thô tục, so sánh với sự đê tiện vô sỉ của anh, quả thực chính là trò trẻ con có được không?

Lý Vân Dương ôm đầu, nhịn đau khổ kêu lên:

- Vương Hạo, mày muốn giết cứ giết tao, xin mày thả bọn họ ra.

Vương Hạo lắc đầu, lại cười nói:

- Con người tôi không thích động đao động thương, cũng không thích giết chóc, chỉ muốn để cho anh lựa chọn.

Lý Vân Dương nhịn đau khổ cả giận nói:

- Tao không lựa chọn gì hết, mày nhanh thả bọn họ ra.

Sắc mặt Vương Hạo trong nháy mắt lạnh xuống, hừ lạnh nói:

- Nếu như anh không lựa chọn, vậy tôi sẽ giết chết cả hai người bọn họ...

Tất cả mọi người ở đó lại cảm thấy bất đắc dĩ một hồi, một giây trước còn nói không thích giết chóc, nhưng một giây tiếp theo lại muốn tất cả hai người bọn họ, lật mặt như vậy cũng quá nhanh đi?

Mí mắt của Lý Vân Dương khẽ giật, vẻ mặt nhất thời tức giận hỏi:

- Lựa chọn cái gì?

- Chọn một trong hai người, bây giờ quyền lựa chọn ở trong tay của anh.

Vương Hạo lại cười nói:

- Anh chọn người nào có thể đi cùng với anh rời đi, một người còn lại sẽ bị tôi giết chết.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức yên tĩnh không tiếng động.

Hai người Bạch Linh và Khố Lạp cũng đặc biệt phối hợp không giãy dụa, rõ ràng bọn họ cũng rất muốn biết Lý Vân Dương sẽ lựa chọn ai.

Ái Nhi liên tục hất đầu, cô thật sự không muốn tin tưởng, cảnh tượng trước mặt như vậy là việc chúa cứu thế làm.

Đám người Lăng Tiêu thở dài, biết đây là do Vương Hạo rảnh rỗi đến mức đau trứng, kiếm trò chỉnh người.

Chỉ có điều, bọn họ cũng rất muốn biết, tình cảm cơ tình giữa Lý Vân Dương và Khố Lạp thâm hậu, hay nam nữ tình yêu giữa hắn và Bạch Linh vĩ đại hơn?

Nghĩ tới đây, mỗi một người lại mang ghế nhỏ, cầm bỏng, ngồi đợi vở kịch đặc sắc được trình diễn.

- Vương Hạo, mày là tên biến thái, muốn giết mày lại giết tao là được, mày mau thả bọn họ ra.

Lý Vân Dương giận dữ hét lên.

- Tôi rất ghét người phá hủy quy tắc trò chơi của tôi!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay hắn vung lên, chém ra một đường kiếm quang về phía Bạch Linh.

- A...

Bạch Linh đau khổ hét to một tiếng, cánh tay bị rạch ra một vết máu, máu tươi còn không ngừng chảy ra.

- Lý Vân Dương nếu như câu tiếp theo anh lại không trả lời vấn đề của tôi, vậy tôi lại giết hết cả hai người bọn họ.

Trên mặt Vương Hạo dâng lên một tia lệ khí, biểu tình kia hoàn toàn không giống đang nói đùa.

Trong lòng mọi người ở đây run lên, cảm giác Vương Hạo đột nhiên trở nên xa lạ.

Lý Vân Dương liếc nhìn Khố Lạp, lại nhìn mắt Bạch Linh, cảm giác thật sự khó có thể lựa chọn.

Khố Lạp mặc dù là nhân yêu, nhưng là người hắn thật sự yêu, cũng là mối tình đầu của hắn.

MÀ Bạch Linh ở trên con đường trưởng thành của hắn, không chỉ cho hắn rất nhiều giúp đỡ, còn ở sau lưng hắn lặng lẽ ủng hộ.

Còn cùng hắn trèo non lội suối, không ngại cực khổ để tìm kiếm phương pháp khống chế mắt ác ma.

Phần tình nghĩa này, cho dù hắn không có cách nào cho ra hứa hẹn, cũng tuyệt đối không thể phụ lòng.

Đối mặt với hai người quan trọng trong cuộc đời như vậy, Lý Vân Dương xoắn xuýt không có cách nào chọn lựa.

Mà lúc này, Bạch Linh và Khố Lạp đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lý Vân Dương, bọn họ thật sự muốn biết Lý Vân Dương rốt cuộc yêu ai?

Vương Hạo lạnh lùng nói:

- Anh suy nghĩ có hơi lâu, tôi sẽ cho anh ba giây tối đa, nếu như không trả lời, tôi lập tức giết bọn họ.

- Chờ một chút, không nên!

Lý Vân Dương quát to một tiếng, hít sâu một cái nói:

- Ta lựa chọn... Bạch Linh.

Vừa nghe hắn dứt lời, Bạch Linh mừng đến chảy nước mắt, cảm giác mấy năm qua mình cố gắng không uổng phí, cuối cùng người chân thành, kiên định, hữu tình sẽ thành thân thuộc.

Khố Lạp bi thương chảy nước mắt, ở trong lòng liều mạng an ủi mình, hắn đã sống không bao lâu, căn bản không có cách nào đi cùng Lý Vân Dương hết quãng đường còn lại.

So với như vậy, không bằng lặng lẽ chúc phúc hắn và Bạch Linh.

Chỉ là vì sao tim hắn lại đau như vậy?

Đau đến mức khiến cho hắn không thở được, dường như lập tức sẽ nghẹt thở mà chết vậy.

Vương Hạo sửng sốt, lấy si mê của Lý Vân Dương đối với Khố Lạp, hắn không có lý do nào lại lựa chọn Bạch Linh?

Lẽ nào trong khoảng thời gian này, giữa hắn và Bạch Linh đã xảy ra chuyện gì?

Đám người Lăng Tiêu cảm thấy thất vọng, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Lý Vân Dương hoàn toàn bị bẻ cong, nhưng ai biết Lý Vân Dương lại có thể tự nắn mình thẳng lại.

Lại trong lúc tất cả mọi người hoàn toàn thất vọng, Lý Vân Dương lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt nhất thời áy náy nhìn Bạch Linh.

- Bạch Linh, tâm ý của em đối với anh, anh biết, nhưng anh thật sự không thể rời khỏi Khố Lạp, sau này em phải sống cho tốt, em nhất định sẽ gặp được một người thật sự yêu em.

Nghe hắn nói vậy, trong nháy mắt tình thần của đám người Vương Hạo lại tăng cao, vốn tưởng rằng chuyện cũ đã kết thúc, nhưng ai biết lại còn có tập tiếp theo.

Lý Vân Dương quay đầu, vẻ mặt nhất thời thâm tình nhìn Khố Lạp, động tình nói:

- Em yên tâm, trên đường xuống hoàng tuyền em sẽ không cô đơn, anh sẽ đi cùng em.

Vừa dứt lời, Bạch Linh đứng ngây ra tại chỗ, cảm giác mình từ trên chín tầng trời, trong nháy mắt rơi xuống đến trong địa ngục tầng thứ mười tám.

Trong nháy mắt nước mắt Khố Lạp dâng lên, cảm giác cuộc đời này có hắn là đủ rồi.

Đám người Lăng Tiêu nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không khỏi xúc động, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực, vượt qua tất cả, tình yêu đích thực giống như sông cạn đá mòn vậy!

- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không thể hoàn thành kỳ vọng của sư phụ, kiếp sau đồ nhi làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của sư phụ...

Lý Vân Dương đau buồn rơi nước mắt, cầm kiếm lớn trong tay đặt ở trên cổ, chuẩn bị cùng Khố Lạp xuống Hoàng Tuyền.

- Keng keng...

Nhưng lúc Lý Vân Dương chuẩn bị xuống tay, Vương Hạo một kiếm đánh cho kiếm lớn trên cổ của Lý Vân Dương bay ra.

- Vương Hạo, mày lại muốn làm gì!

Lý Vân Dương cả giận nói.

- Vương Hạo tôi đời này chưa từng bội phục ai, Lý Vân Dương anh tuyệt đối tính là người đầu tiên.

Vương Hạo cho Lý Vân Dương một ngón tay cái, sau đó cười đùa cợt nhả nói:

- Thật ra vừa rồi chỉ là đùa một chút thả lỏng thôi, không cần nghiêm túc như vậy.

Lý Vân Dương tức nổ phổi, giận dữ hét lên:

- Vương Hạo, mày là thằng khốn kiếp!!!

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nhìn Lý Vân Dương.

- Anh không phải ngay cả chút đùa nhỏ như vậy cũng không chịu được chứ?

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó hoàn toàn đen mặt.

Đại gia anh!

Ép người ta trong hai chọn một, kết quả một em gái thương tâm, còn hoàn toàn bẻ cong Lý Vân Dương, hiện tại ở đây giả vờ vô tội, trên đời làm sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy.

- Ôi...

Vương Hạo thở dài.

- Nếu anh cho rằng đây không phải là vui đùa, vậy tôi sẽ giết Khố Lạp, khiến cho chuyện trở thành nghiêm túc một chút!

- Phì...

Tất cả mọi người ở đó lập tức phỉ nhổ, một câu nói này khiến cho bọn họ lại nảy sinh nhận thức mới đối với sự vô sỉ của Vương Hạo.

Lý Vân Dương cắn chặt răng, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

- Đây là vui đùa, một trò đùa tốt, trò đùa rất tốt...

Tất cả mọi người ở đó thở dài, thay Lý Vân Dương mặc niệm ba phút, hắn gặp phải Vương Hạo này, thực sự là bi ai của cả cuộc đời hắn!

Đồng thời, bọn họ cũng rất muốn biết Lý Vân Dương mê muội lương tâm nói như vậy, có thể bị sét đánh hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.