Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 592: Chương 592: Sức mạnh của tình yêu




- Mẹ nó, cường giả Thiên Vị Cảnh này có kiếm pháp thật là sắc bén!

Vương Hạo vô cùng kinh ngạc, nắm lấy ra khôi lỗi Sở Thiên Huyền, đặt ở trước mặt mình làm tấm lá chắn.

Ầm một tiếng, chỉ thấy một thanh trường kiếm hung hăng đâm vào trên thân khôi lỗi, đồng thời khôi lỗi trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

- Cái gì?

Mọi người ở đây đều giật mình kinh ngạc, chỉ thấy kiếm của Tiểu Sửu Hoàng lại không thể đâm thủng khôi lỗi, tối đa chỉ đâm vào năm sáu cm.

- Làm sao có thể?

Vẻ mặt của Tiểu Sửu Hoàng nhất thời vỡ mộng, cảm giác mình nhất định đang nằm mơ.

Hắn đường đường là cường giả Thiên Vị Cảnh, lại không thể đâm thủng một khôi lỗi, chất lượng này khó tránh khỏi cũng quá tốt đi?

Vương Hạo lau mồ hôi trên đầu, hắn hết sức hài lòng về con rối tốn 20 mươi ngàn vạn điểm tội ác tạo ra này, tiêu chuẩn chất lượng đúng là tốt.

Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm khác của Tiểu Sửu Hoàng cũng đâm cực nhanh về phía Lý Vân Dương.

Hai mắt Lý Vân Dương trợn tròn, con mắt ác ma ở trên trán nửa mở ra, bạo phát ra một ánh sáng màu đen mãnh liệt.

- Ầm ầm ầm...

Một giây tiếp theo, cửa lớn của Long Mộ vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên.

Khi tất cả trở lại yên tĩnh, tất cả mọi người ở đó im lặng, trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chỉ thấy Lý Vân Dương lại có thể khởi động con mắt ác ma, bạo phát ra một đường ánh sáng màu đen khủng khiếp đánh nát trường kiếm của Tiểu Sửu Hoàng.

- A...

Không đợi mọi người từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, đã thấy Lý Vân Dương ôm đầu, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Rõ ràng một đòn vừa rồi khiến cho hắn trả cái giá vô cùng nặng nề.

- Lý đại ca!

Bạch Linh kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình trạng của Lý Vân Dương.

Tiểu Sửu Hoàng phục hồi lại tinh thần, trong tròng mắt lóe ra một tia sát ý điên cuồng.

Bất kể là Vương Hạo sử dụng khôi lỗi ngăn cản kiếm của hắn, hay Lý Vân Dương sử dụng chết mắt hủy kiếm của hắn.

Điều này đều có thể chứng minh, hai người có thiên phú cực mạnh, có tương lai vô hạn.

Nếu như tương lai bọn họ trưởng thành lên, lựa chọn giúp Long Mạch ra mặt, vậy ngày tốt của thợ săn Long Mạch bọn họ cũng sẽ chấm dứt.

Cho nên hắn phải nhổ cỏ nhổ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

- Anh lại dám đánh bị thương anh Vân Dương của tôi, tôi nhất định phải để cho anh sống không bằng chết.

Mọi người ở đây ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc phi thuyền tốc độ trăm vạn lần ánh sáng dừng lại giữa không trung.

Khố Lạp mở cánh dơi từ bên trong đi ra, sử dụng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Sửu Hoàng.

Vương Hạo sửng sốt, hắn hết sức tò mò Khố Lạp lấy phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng từ đâu ra?

- Quỷ hút máu này thoạt nhìn rất không đơn giản, rất có thể có một tổ chức khủng khiếp, bằng không hắn không có khả năng nắm giữ phi thuyền tốc độ gấp trăm vạn lần ánh sáng.

Vương Hạo gãi cằm, lẩm bẩm nói.

Lý Vân Dương ôm đầu, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn người vợ khiến cho hắn ngày nhớ đêm mong.

Đồng thời, Lý Vân Dương hận Vương Hạo đến nghiến răng nghiến lợi, tên vô sỉ khốn kiếp này quả nhiên không có một câu nào là nói thật.

- Quỷ hút máu?

Tiểu Sửu Hoàng nhíu mày lại.

- Các hạ là ai?

- Hừ...

Khố Lạp hừ lạnh một tiếng, không có nhiều lời vô nghĩa, cánh phía sau lưng vỗ nhẹ, lao cực nhanh về phía Tiểu Sửu Hoàng.

- Tưởng tôi sợ anh sao!

Tiểu Sửu Hoàng hừ một tiếng, lấy ra hai thanh trường kiếm nghênh đón Khố Lạp.

- Ầm ầm ầm...

Hai người va chạm vào nhau, tiếng nổ kinh thiên hoàn toàn vang lên khắp thiên địa.

Đồng thời, lực trùng kích phát sinh hất văng tất cả mọi người ở đây xuống mặt đất.

- Mẹ nó, lực lượng tình yêu này thật vĩ đại.

Vương Hạo ôm lấy Tiểu Bạch trốn ở phía sau một cột đá, phòng ngừa bị gió thổi đi.

- Ầm ầm ầm...

Hai người lại va chạm vào nhau, trùng kích càng thêm cuồng bạo cuốn ra cửa lớn của Long Mộ.

- Vèo...

Đột nhiên, Tiểu Sửu Hoàng phun ra một búng máu, thân thể đột nhiên không còn sức lực, toàn thân bị đánh bay ra ngoài.

- Má nó, Khố Lạp này rốt cuộc từng trải những gì, tu vi lại có thể tăng vọt đến mức khủng khiếp như vậy? Giải quyết Tiểu Sửu Hoàng nhanh gọn như vậy.

Vương Hạo trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Khố Lạp.

Khố Lạp vỗ cánh, vững vàng hạ xuống trên mặt đất, đi từng bước một về phía Tiểu Sửu Hoàng.

- Ha ha...

Tiểu Sửu Hoàng lau vết máu tươi bên khóe miệng, đột nhiên phá lên cười ha ha.

Vẻ mặt Khố Lạp bình tĩnh nói:

- Chết đã đến nơi, lại buồn cười sao?

Tiểu Sửu Hoàng nhếch miệng cười nói:

- Ta sắp chết đến nơi, nhưng anh chết càng thảm hơn tôi.

Hai mắt Khố Lạp lóe ra một tia bối rối, lạnh giọng quát:

- Anh nói bậy gì vậy, hôm nay tôi nhất định phải khiến cho anh sống không bằng chết.

Tiểu Sửu Hoàng tự mình nói:

- Quỷ hút máu có hai loại, một loại là quỷ hút máu thật sự, bọn họ nắm giữ tuổi thọ dài, có thể chậm rãi nâng cao tu vi của mình; một loại khác là người hầu của quỷ hút máu, bọn họ là quỷ hút máu giả, cho dù có thể trong thời gian ngắn nắm giữ lực lượng cực mạnh, nhưng tuổi thọ cũng chỉ có một hai năm ngắn ngủi, hơn nữa thời điểm chết vô cùng thê thảm.

Thân thể của Khố Lạp run lên nhè nhẹ, hoảng sợ giận dữ hét:

- Im lặng, anh câm miệng cho tôi...

Tiểu Sửu Hoàng cười u ám nói:

- Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi có thể dẫn anh đi phải Dược Thần Hào, nơi đó có rất nhiều dược sư, luyện đan sư đỉnh cấp, nói không chừng bọn họ lại có thể cứu anh.

Trong ánh mắt Khố Lạp lóe ra một tia hi vọng vẻ.

- Anh nói Dược Thần Hào thật sự có thể cứu tôi sao?

- Đương nhiên!

Tiểu Sửu Hoàng khẽ gật đầu.

- Cách trăm năm, dược sư, luyện đan sư đỉnh cấp trên Tinh Vực, Ma Vực, Thiên Vực sẽ tập trung trên Dược Thần Hào, bọn họ ở nơi đây luyện đan, điều chế thuốc, giao lưu tâm đắc... Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi lại dẫn anh tới Dược Thần Hào.

Khố Lạp nhíu mày lại, trong lòng hắn nhanh chóng suy tính rốt cuộc có nên thả Tiểu Sửu Hoàng này không.

Đúng lúc này, hai mắt của Tiểu Sửu Hoàng đột nhiên lóe ra một tia u ám lạnh lẽo, nhanh chóng vọt tới trước, đánh một đòn thật mạnh vào bụng của Khố Lạp.

- Khốn kiếp!

Khố Lạp nổi giận gầm lên một tiếng, trở tay một cái tát vỗ vào trên đầu Tiểu Sửu Hoàng.

- A...

Lúc này, Tiểu Sửu Hoàng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một đường ánh sáng màu vàng biến mất ở trong Long Mộ.

- Tiểu Sửu Hoàng đại nhân!!!

Các thằng hề còn lại vô cùng kinh ngạc, tất cả đều thu hồi vũ khí, nhanh chóng đuổi theo về phía Tiểu Sửu Hoàng.

- Vèo...

Khố Lạp phun ra một búng máu, lại nhịn không được ngã nhào trên đất.

Đồng thời, khí tức của Khố Lạp trong nháy mắt rơi xuống đến thấp nhất, rõ ràng bị thương rất nặng, không có sức lực để lại chiến đấu tiếp nữa.

Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, hai chân đột nhiên giẫm xuống đất, tốc độ tăng nhanh đi tới phía sau Bạch Linh.

- Vương Hạo, anh...

Bạch Linh kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhanh chóng xoay người phòng ngự.

- Hiện tại mới phòng ngự, cô không cảm thấy đã muộn rồi sao?

Hai mắt Vương Hạo lóe ra một đạo tinh quang, tốc độ lại nhanh hơn, bàn tay biến ảo từng đạo tàn ảnh, cuối cùng nặng nề rơi vào bụng của Bạch Linh.

- Phụt...

Bạch Linh phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt cũng mất đi lực chiến đấu.

Lý Vân Dương ôm đầu, cả giận nói:

- Vương Hạo, đồ tiểu nhân hèn hạ, mày muốn làm gì?

- Anh đoán đi!

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười đáng sợ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.