Cửa của Long Mộ.
Lão ma đầu lộ ra vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, trong lòng đã suy sụp đến không có cách nào hình dung được nữa.
Tiểu tử Vương Hạo xấu xa này rõ ràng là không trâu bắt chó đi cày, không lưu lại cho hắn chút đường sống nào!
- Vèo...
Đúng lúc này, một tiếng xé gió gấp gáp vang lên.
Lão ma đầu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khóe miệng Tiểu Sửu Hoàng cong lên lộ ra chất lỏng trong suốt, hai tay cầm hai thanh trường kiếm nhanh chóng xông về phía hắn.
- Má của tôi ơi! Mạng rùa của tôi thật khổ!
Lão ma đầu bị sợ hoảng hốt lo sợ, chỉ có thể nhanh chóng trốn đi.
- Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, hai bên giao chiến, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, đá bị chấn động bay khắp nơi.
- A...
Lý Vân Dương hét lớn một tiếng, phi thân nhảy một cái, đuôi rồng vẫy một cái đánh bay ba thằng hề bên cạnh.
- Hỏa Diễm Hàng Thế!
Hai mắt của Bạch Linh đột nhiên vừa mở, một ngọn lửa khủng khiếp trong nháy mắt lan tràn ra.
- A...
Xung quanh mấy thằng hề không có tránh thoát được lập tức bị thiêu đốt thành tro tàn.
- Ực ực... Thật mạnh!
Đám người Lăng Tiêu nuốt ngụm nước miếng, tất cả bị thực lực cường hãn của đoàn người Lý Vân Dương hù dọa.
Nhất là hình ảnh mấy người đó lấy tu vi Vũ Đế, giết chết Vũ Thánh giống như thái rau vậy, càng khiến bọn họ kinh sợ trợn tròn mắt.
Thấy một cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt Vương Hạo lại mất hứng.
Dựa vào cái gì người bên cạnh con trai của Thiên Đạo đều là cao thủ, bên cạnh hắn đều là một đám tiểu đệ không có bao nhiêu thiên phú, thực lực còn không mạnh mẽ?
- Tôi để cho anh khoe khoang trước, sau đó tôi nhất định sẽ khiến anh thành người cô đơn.
Vương Hạo hầm hừ nói.
Đồng thời, Vương Hạo cũng quyết định, phải tăng cường huấn luyện cho đám người Lăng Tiêu, không thể chuyện gì cũng phải hắn tự mình động thủ, bằng không nhiều tiểu đệ để làm gì?
- Vương Hạo, chúng ta làm sao bây giờ? Lẽ nào lại đứng nhìn như vậy sao?
Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi.
Vương Hạo hoạt động cổ, bẻ ngón tay.
- Nếu đám người Lý Vân Dương bên kia đại hiển thần uy, phía bên chúng ta cũng không thể mất uy phong, ta lại tự mình ra tay là được.
- Được, chúng ta cùng nhau đại sát bốn phương.
Trong nháy mắt tinh thần Tiểu Bạch thăng cao, cầm Hỗn Độn Thanh Trúc trong tay, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
- Lôi Thần hạ xuống!!!
Vương Hạo hét lớn một tiếng, tu vi thoáng cái từ Vũ Vương cấp tám tăng vọt đến Vũ Đế cấp tám.
Đồng thời, toàn thân chớp hiện tia sét, khôi giáp Lôi Thần trong nháy mắt đã mặc lên trên người.
- Xem tôi đây, Phá Quân Toàn Phong Trảm!!!
Thiên Ma Cự Kiếm trong tay Vương Hạo chợt bạo phát ra một kiếm ý cực mạnh, sấm sét cuồng bạo ở không ngừng nhảy lên trên thân kiếm, ở trong hư không nhanh chóng lưu lại một hình kiếm cong màu tím.
- Vèo...
Lúc này, một tiếng xé gió gấp gáp vang vọng trong Long Mộ.
Năm sáu thằng hề còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã cảm giác cổ đau xót, một tia máu tươi phun ra, ngã nhào trên đất.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người xuất thần nhìn Vương Hạo.
Một Vũ Vương phát ra toàn bộ hỏa lực lại có thể có thể diệt thằng hề cấp Vũ Thánh, hơn nữa còn là năm sáu người, xác định đây không phải là đang nói đùa chứ?
Đám người Lăng Tiêu trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, cho dù những thằng hề không có bao nhiêu thiên phú, tu vi Vũ Thánh có tệ đi nữa, nhưng cũng không có thể bị Vương Hạo một kiếm diệt tới năm sáu người chứ?
Đây rốt cuộc là thằng hề quá kém, hay Vương Hạo quá mạnh mẽ?
Ái Nhi che đôi môi đỏ mọng, mắt trợn tròn, cô rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là chúa cứu thế.
Vẻ mặt Lý Vân Dương trở nên nghiêm trọng, hắn phát hiện ra chiến lực của Vương Hạo mạnh hơn gấp mười lần so với khi chiến đấu với hắn.
Nhất là tu vi còn đột phá mấy đẳng cấp, chênh lệch giữa hai người đang từng bước bị kéo gần.
- Mày cảm thấy áp lực, bắt đầu nghiêm túc rồi sao?
Ánh mắt Lý Vân Dương chớp hiện, Vương Hạo này nghiêm túc mang đến cho hắn áp lực trước đó chưa từng có.
- Cho dù thiên phú của mày có vô song, tao cũng tuyệt đối sẽ không thua mày.
Hai mắt của Lý Vân Dương lóe ra một tia kiên nghị, một chiêu đá bay ba thằng hề ra ngoài.
- Ha ha, thỏ bảo bảo tôi tới đây, xem chiêu...
Tiểu Bạch từ trên vai của Vương Hạo nhảy lên một cái, ỷ vào thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nhanh chóng nhảy lên, dễ dàng tránh thoát công kích của đám thằng hề.
Đồng thời, Hỗn Độn Thanh Trúc trong tay Tiểu Bạch cũng đang không ngừng vung lên, chuyên đập đầu của những thằng hề, khiến cho bọn họ chết trong giấc ngủ mơ.
- Đây là anh hùng do Long Mạch sử dụng số mệnh triệu hoán đến sao?
Sắc mặt Tiểu Sửu Hoàng thoáng biến đổi, hắn không nghĩ tới đám người kia sẽ mạnh đến mức như vậy.
Hai Vũ Đế này có thể giết chết Vũ Thánh, hắn có thể lý giải, dù sao thiên tài cho dù ít, nhưng không có nghĩa là không có.
Nhưng một Vũ Vương vượt qua hai cảnh giới lớn giết chết Vũ Thánh, cái này khiến người ta không tiếp nhận được.
Mà đáng kinh ngạc nhất chính là, một con thỏ lại có thể tung tăng đập tất cả Vũ Thánh dưới tay hắn đến hôn mê, điều này khó tránh khỏi quá hoang đường đi?
- Không được, phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Tiểu Sửu Hoàng nhíu chặt lông mày, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, muốn có được Long Mạch nhất định phải tốc chiến tốc thắng, bằng không phía sau sẽ có biến hóa lớn hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Tiểu Sửu Hoàng cầm hai thanh trường kiếm giao nhau ở trước ngực, liếm đôi môi khô khốc, cười nói:
- Nhìn phi kiếm vương bài của tôi!!!
Vừa dứt lời, hai đường ánh sáng màu vàng cắt phá hư không, trong nháy mắt phong tỏa lão ma đầu.
Đồng tử của lão ma đầu đột nhiên co lại, tốc độ kiếm này bay tới cũng không nhanh, nhưng phong tỏa hắn, khiến cho hắn cảm giác không có chỗ nào có thể trốn.
- A...
Một giây tiếp theo, lão ma đầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy miệng lão ma đầu phun ra máu tươi, trên thân cắm hai thanh trường kiếm của Tiểu Sửu Hoàng.
- Không thể nào!
Vương Hạo khẽ xoa mi tâm, hắn không nghĩ tới lão ma đầu nhìn tốt lại không dung được như vậy.
- Đều nói Thánh Ma Quy càng già càng ăn ngon, ngày hôm nay bản hoàng cuối cùng có thể biết đáp án.
Tiểu Sửu Hoàng liếm đôi môi khô khốc, đi từng bước một về phía lão ma đầu.
- Quy tiền bối!
Lý Vân Dương vô cùng kinh ngạc, bất chấp tất cả trực tiếp xông tới.
Vương Hạo gãi cằm, suy tính, nếu con trai của Thiên Đạo đã xông lên, vậy chứng minh mặc dù có nguy hiểm, nhưng khẳng định không phải là nguy hiểm lớn trí mạng.
Hơn nữa, bây giờ hắn chỉ có bị đánh thảm, đợi lát nữa Long Mạch cho giá trị số mệnh Thiên Đạo mới có khả năng càng nhiều.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Vương Hạo chính khí kêu lên:
- Từ xưa tà không thắng chính, ngày hôm nay lại để cho ta tới trừ ma bảo vệ đạo.
Vừa dứt lời, tay Vương Hạo cầm Thiên Ma Cự Kiếm hóa thành từng tàn ảnh phóng về phía Tiểu Sửu Hoàng.
- Lão đại!
- Sư đệ!
- Vương Hạo đại nhân!
Bốn người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Ái Nhi kinh sợ, bọn họ không nghĩ tới Vương Hạo làm ra hành động điên cuồng, đi khiêu khích cường giả Thiên Vị Cảnh.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết tự lượng sức mình!
Tiểu Sửu Hoàng cười quái dị một tiếng, không biết hắn lấy từ chỗ nào ra hai thanh trường kiếm giao nhau ở trước ngực.
Đồng thời, kiếm ý cuồng bạo trong nháy mắt phun mạnh ra ngoài, hình thành một kiếm khí sắc bén.
Đồng tử của hai người Vương Hạo và Lý Vân Dương đột nhiên co lại, bọn họ không dám do dự nhanh chóng tránh ra.
- Chỉ dựa vào các người cũng muốn trốn được vương bài phi kiếm của tôi sao!
Tiểu Sửu Hoàng cười khinh miệt, hắn ném hai thanh trường kiếm về phía Lý Vân Dương và Vương Hạo, kiếm khí sắc bén này trong nháy mắt lại phong tỏa tất cả đường lui của hai người.
Mọi người ở đây không nhịn được kinh ngạc kêu lên một tiếng, lẽ nào hai vị này thiên tài lại phải bỏ mạng ở chỗ này...