- Ầm ầm ầm...
Một tiếng động rất lớn vang lên, trong nháy mắt Lý Vân Dương bị nổ bay ra ngoài.
Đám người Lăng Tiêu rối rít cho Lý Vân Dương một ánh mắt đồng tình.
Ban đầu, Lý Vân Dương ẩn nấp ở trong bóng tối, chờ nhìn Vương Hạo bị đánh.
Nhưng kết quả lại bị Vương Hạo dụ ra, vị trí của hai người trong nháy mắt đã phát sinh chuyển hóa.
Giờ lại biến thành Vương Hạo đang xem cuộc vui, Lý Vân Dương bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, đây là thế đạo luôn thay đổi sao?
Ái Nhi hừ lạnh một tiếng nói:
- Thiện có thiện báo, ác hữu ác báo, loại ma đầu này cuối cùng cũng gặp báo ứng.
Đám người Lăng Tiêu hết chỗ nói rồi, nha đầu kia đã hoàn toàn bị Vương Hạo tẩy não.
Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ một chút, người bị Vương Hạo tẩy não đâu chỉ có một mình Ái Nhi, dường như toàn bộ Tinh Vực đều bị Vương Hạo tẩy não, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
Vương Hạo liếc mắt nhìn Ái Nhi, phát hiện tiểu nha đầu này vẫn rất đáng yêu, chỉ là luôn nghĩ dụ dỗ hắn về nhà, điểm ấy dường như thật sự không tốt.
- Lý đại ca!
Bạch Lâm kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhanh chóng tiến lên trợ giúp Lý Vân Dương.
- Phụt...
Lý Vân Dương phun ra một búng máu, mắt ác ma trên trán mở ra một khe hẹp, một khí âm tà, trong nháy mắt cuốn ra tất cả mọi người ở đó.
- Tôi ngất, Lý Vân Dương là muốn liều mạng rồi!
Vương Hạo kinh ngạc một tiếng.
Đám người Lăng Tiêu đảo mắt, đây rốt cuộc là thật sự kinh ngạc, hay hả hê, cười trên nỗi đau của người khác hả?
- Vèo...
Đúng lúc này, một tiếng xé gió chói tai vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một năng lượng cuồng bạo từ bên ngoài Long Mộ bắn nhanh đến.
Đồng tử của lão ma đầu đột nhiên co lại, thét to:
- Không tốt, có cao thủ Thiên Vị cảnh tới!
- Tôi ngất, có cần chơi lớn như vậy không.
Sắc mặt Vương Hạo nhất thời biến đổi, ôm lấy Tiểu Bạch nhanh chóng nấp ở phía sau một cây cột đá.
Đám người Lăng Tiêu hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đây là anh hùng sao? Xác định không phải đang sỉ nhục hai chữ anh hùng này chứ?
Tuy nhiên, bọn họ cũng không nhàn rỗi, tất cả đều tìm vật che chắn, chống đỡ viên năng lượng đạn do cao thủ Thiên Vị cảnh phát ra.
Đồng thời, Lý Vân Dương và Bạch Linh cũng nhanh chóng tìm kiếm vật che chắn.
- Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, năng lượng cuồng bạo bắn ở bên trong Long Mộ nổ tung, tiếng nổ mạnh thật lớn đinh tai nhức óc, cuốn lên một đám bụi.
- Má nó, hiện tại người nào cũng bạo lực như vậy sao?
Vương Hạo phủi bụi bặm trên người, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính của Long Mộ.
Chỉ thấy một thằng hề màu vàng chậm rãi đi đến, hai tay mỗi tay cầm một thanh trường kiếm, có chút cảm giống như lá bài trong bài tú-lơ-khơ.
- Tiểu Sửu Hoàng đại nhân đến!
Đám thằng hề đều niềm vui bất ngờ kêu lên, dường như thoáng cái nhìn thấy được chỗ dựa, trong lòng lập tức yên ổn.
- Tiểu Sửu Hoàng?
Sắc mặt đám người Vương Hạo trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, Tiểu Sửu Hoàng này có tu vi đạt tới Thiên Vị cảnh cấp bốn.
MÀ lão ma đầu vừa mới thăng cấp đến Thiên Vị cảnh, rõ ràng không phải đối thủ của vị Tiểu Sửu Hoàng này.
Đây cũng chính là nói, lấy đội hình của bọn họ hiện nay, chỉ có thể ngăn chặn Tiểu Sửu Hoàng, muốn chiến thắng hắn căn bản chỉ là lời nói đùa.
Vẻ mặt Lý Vân Dương đại biến, kêu lên:
- Bạch Linh, Quy tiền bối, chúng ta nhanh rút lui!
Sắc mặt Lăng Tiêu nghiêm trọng nói:
- Sư đệ, làm sao bây giờ?
Vương Hạo suy nghĩ một lát, nhìn về phía Lý Vân Dương lớn tiếng kêu lên:
- Lão Lý, nam tử hán đại trượng phu, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, anh làm sao có thể chỉ nghĩ đánh không nổi lại bỏ chạy, anh có phải là nam nhân hay không?
Lăng Tiêu khẽ xoa mi tâm, cảm giác cảnh giới vô sỉ của Vương Hạo lại tăng lên, rõ ràng là tự mình muốn chạy trốn, quan tâm tới Lý Vân Dương làm gì?
Lý Vân Dương lạnh lùng nói:
- Bệnh tâm thần!
Vương Hạo nổi giận nói:
- Lý Vân Dương tôi cho anh biết, nếu như ngày hôm nay anh dám một mình chạy trốn, đừng trách tôi không nhận anh là bạn.
- Vương Hạo, mày có phải bị bệnh rồi không!
Vẻ mặt Lý Vân Dương đầy bất đắc dĩ, thật sự không nghĩ ra Vương Hạo bị cái gì kích thích, lại có thể ở nơi đây nói điên nói khùng.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lặng lẽ cúi đầu, cảm giác vị lão đại này đã hoàn toàn hết thuốc chữa.
Hại Lý Vân Dương thảm như vậy không nói, hiện tại còn không biết xấu hổ nói quan hệ giữa hai người là bạn.
Điều này có thể là bạn sao? Rõ ràng lại là tử địch!
- Thân thể tôi rất tốt, không bệnh, nhưng anh lại mắc bệnh tương tư...
Vương Hạo nhíu mày, kéo ra vido Khố Lạp bị giam, bất lực khóc lóc, bi thương.
Lý Vân Dương hoàn toàn nổi giận.
- Vương Hạo, mày là tiểu nhân hèn hạ, mày rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho Khố Lạp.
Vương Hạo mỉm cười nói:
- Hợp tác với tôi đẩy lùi bọn họ, tôi bảo đảm trước khi anh rời khỏi Long Mộ, nhất định có thể đoàn tụ cùng Khố Lạp.
- Mày...
Lý Vân Dương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến lên chém chết tên khốn kiếp Vương Hạo này.
Đám người Vương Hạo đều có tu vi Vũ Vương, ngay cả một Tiểu Binh bình thường cũng đánh không nổi, đây tính là hợp tác à? Rõ ràng chính là đẩy bọn họ đi ra làm tấm lá chắn.
Tuy nhiên, vì sự an toàn của Khố Lạp, Lý Vân Dương chỉ có thể ủy khuất gật đầu đồng ý.
- Hừ!
Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng Lý Vân Dương quan tâm nhân yêu Khố Lạp như vậy, khiến cho trong lòng cô hết sức khó chịu.
Vương Hạo gãi cằm, trong đầu nghĩ, nếu như Khố Lạp có thể chạy tới đúng lúc, tình yêu tam giác giữa người phụ nữ, nam nhân, nhân yêu này nhất định sẽ đặc sắc tuyệt luân.
Tiểu Sửu Hoàng thản nhiên nói:
- Giết, giết tất cả những người này cho tôi!
- Vâng!!!
Đám thằng hề nhận lệnh, tất cả đều rút vũ khí ra, lao về phía đám người Vương Hạo.
- Lên...
Vương Hạo vung cánh tay lên một cái, rút ra Thiên Ma Cự Kiếm chỉ về phía Tiểu Sửu Hoàng một ngón tay.
- Vương Hạo nhớ kỹ lời của mày nói, bằng không tao sẽ không bỏ qua cho mày...
Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể bạo phát ra một đường ánh sáng màu vàng, mở ra truyền thừa Long Thần thượng cổ, tu vi thoáng cái tăng vọt đến cấp Vũ Thánh.
- Mở!
Hai mắt của Bạch Linh đột nhiên mở ra, một ngọn lửa khủng khiếp, nóng rực trong nháy mắt lan tràn ra.
Đồng thời, tu vi của Bạch Linh cũng lập tức tăng vọt đến Vũ Thánh.
Lão đầu miễn cưỡng cười một tiếng, cảm giác tiểu tử Lý Vân Dương thật sự quá để mắt tới hắn.
Là cường giả Thiên Vị cảnh vừa thăng cấp, hắn làm sao có thể là đối thủ của Tiểu Sửu Hoàng, cường giả Thiên Vị lâu năm này?
Tuy nhiên, cũng may Tiểu Sửu Hoàng chỉ là Thiên Vị cảnh cấp bốn, cao hơn hắn ba cấp, cho dù không chiến thắng nổi, ngăn chặn vẫn không có vấn đề quá lớn.
Chỉ có điều, lão ma đầu trước sau không nghĩ ra, người gỗ bên cạnh Vương Hạo chạy đi đâu?
Nếu như người gỗ kia ra tay, như vậy không phải tất cả đều được giải quyết rồi sao? Sao còn cần phiền phức như vậy?
Hay tất cả những điều này, chỉ là Vương Hạo tiểu tử này muốn trêu đùa Lý Vân Dương?
Đột nhiên, một sát khí đột kích tới.
Lão ma đầu quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Sửu Hoàng đang chăm chú nhìn hắn, trong tròng mắt lóe ra một sát ý.
Đúng lúc này, Vương Hạo đột nhiên kêu lên:
- Lão ma đầu nhanh động thủ đi, bằng không tôi bảo Hương Hương đi ra, biến Thánh Ma Quy vạn năm nhà ông thành một nồi canh rùa vạn năm...
- Thánh Ma Quy!
Hai mắt Tiểu Sửu Hoàng lóe ra một đường ánh sáng màu vàng, không còn có sát ý, chỉ còn khát vọng tham ăn chảy nước miếng.
Đám người Lăng Tiêu thở dài, trong lòng mặc niệm ba phút cho lão ma đầu, gặp phải Vương Hạo thực sự là bi ai của hắn.
Đồng thời, bọn họ vẫn rất muốn biết, diện tích bóng ma trong lòng lão ma đầu lúc này lớn bao nhiêu rồi...