Sâu bên trong Long Mộ.
- Ngao...
Tổ Long ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rồng ngâm.
- Ngao...
Lúc này, từng tiếng rồng ngâm vang lên, giống như đang đáp lại Tổ Long.
Chỉ chốc lát, vô số con rồng lớn bay đến, tất cả đều vây quanh Tổ Long, cảnh tượng hết sức đồ sộ.
Đám người Lăng Tiêu nhìn cảnh tượng như vậy, tất cả đều chấn động, có bao nhiêu người có thể nhìn thấy được loại cảnh tượng này?
Vương Hạo híp mắt, khóe miệng như muốn nở hoa, trong đầu hắn vẫn vang lên âm thanh của hệ thống, không hề dừng lại.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ thu được chúc phúc của một con Long Mạch, thu được một nghìn điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ thu được chúc phúc của một con Long Mạch, thu được một nghìn điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo.
-...
Lăng Tiêu lôi kéo Vương Hạo, khẽ hỏi:
- Sư đệ, những thợ săn có Long Mạch hỏa lực rất mạnh, chỉ dựa vào mấy người chúng ta có thể làm được không?
- Đây ngày đầu tiên anh biết em sao?
Vương Hạo cho Lăng Tiêu một ánh mắt ghét bỏ.
- Không biết em thích mượn lực đánh lực, chờ phát tài lớn sao?
- Mượn lực của hắn sao?
Lăng Tiêu chỉ vào phía cửa chính của Long Mộ.
Vương Hạo nhíu mày.
- Vẫn là anh hiểu tôi!
Trong lòng Lăng Tiêu mặc niệm ba phút cho Lý Vân Dương, tiểu tử này còn chưa tiến vào Long Mộ, đã bị Vương Hạo theo dõi, thật đúng là một hài tử đáng thương.
Vương Hạo vẫy tay với Tổ Long và một đám Long Mạch.
- Tôi đi đối phó với những thợ săn Long Mạch trước, rất nhanh lại trở về, các người nhớ phải trốn cho kỹ!
Tổ Long liên tục gật đầu, quan tâm nói:
- Các người phải cẩn thận một chút!
- Yên tâm, tôi lại là anh hùng được các người triệu hoán đến, các người phải có lòng tin vào tôi.
Vương Hạo vẫy vẫy tay với các Long Mạch.
Tiểu Bạch cũng vẫy vẫy tay với các Long Mạch.
- Các người nhất định phải nhớ kỹ, anh hùng cứu các người gọi là Tiểu Bạch, là một con thỏ đáng yêu.
- Ngao...
Một giây tiếp theo, từng tiếng rồng ngâm vang lên, đều đưa lên chúc phúc cho Vương Hạo và Tiểu Bạch.
Lăng Tiêu khẽ xoa mi tâm,
Tổ hợp một người một thỏ này vô sỉ tới mức khiến người ta phải quỳ bái.
- Ầm ầm ầm...
Một tiếng nổ lớn kinh thiên truyền đến.
Vương Hạo nhíu mày, dẫn theo Tiểu Bạch nhanh chóng chạy như bay về phía cửa chính của Long Mộ.
- Lão đại, chờ chúng tôi một chút!
- Sư đệ, em không nên một mình hành động!
- Vương Hạo đại nhân, tôi tới bảo vệ đại nhân!
Mọi người đều rút vũ khí ra, nhanh chóng đuổi theo về phía Vương Hạo.
Khi Vương Hạo dẫn theo Tiểu Bạch đi tới cửa chính Long Mộ, chỉ thấy cửa lớn của Long Mộ bị bắn nổ, một đám xiếc thú và người hề xông vào.
Tuy nhiên nhìn kỹ sẽ phát hiện, những người hề này không có hoá trang, trời sinh lại có bộ dạng như vậy.
- Má nó, vũ trụ vẫn thật thần kỳ, lại còn có sinh vật và người hề như vậy.
Vương Hạo không nhịn được cười nói.
Đám người hề cảnh giác nhìn Vương Hạo, vũ khí trong tay đều chỉ ngay vào Vương Hạo và Tiểu Bạch.
Một người hề tiến lên, lạnh giọng hỏi:
- Anh chính là anh hùng bị số mệnh triệu hoán đến trong lần Long Mộ xuất thế này sao?
Vương Hạo sảng khoái gật đầu một cái, nghiêm túc vô cùng nói:
- Không sai, tôi chính là anh hùng bị triệu hoán đến.
- Ngao...
Vừa dứt lời, từng tiếng rồng ngâm vang lên.
Từ trong âm thanh này không khó nghe ra được các Long Mạch đều đang động viên tinh thần, bảo Vương Hạo nỗ lực lên.
Vẻ mặt của người hề đầy cảnh giác, căn cứ vào kinh nghiệm của bọn họ trước đây, những anh hùng bị Long Mạch sử dụng số mệnh triệu hoán đến, không có một người nào là đơn giản.
Nếu như dám xem thường bọn họ, tuyệt đối sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí chết không có chỗ chôn.
Nhưng muốn có được Long Mạch, vậy bọn họ chỉ có thể đánh tới.
Chỉ có điều khiến cho bọn họ không hiểu nổi chính là anh hùng lần này bị Long Mạch sử dụng số mệnh triệu hoán đến, tại soa chỉ có tu vi Vũ Vương cấp tám? Chẳng lẽ còn có giúp đỡ gì sao?
Vương Hạo nhìn quanh một vòng, phát hiện đám người hề này đều là tu vi Vũ Thánh.
Miệng Tiểu Bạch cắn cà rốt, rất bình tĩnh nói:
- Dường như chúng ta không chiếm được một chút ưu thế nào thì phải?
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Từ lúc mới bắt đầu chúng ta đã không chiếm được ưu thế, tuy nhiên Lý Vân Dương bên kia ngược lại có không ít giúp đỡ.
Tiểu Bạch nói:
- Anh nói là rùa đen già kia sao?
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.
- Còn có nữ thần Sí Diễm chuyển thế nữa.
Tiểu Bạch nắm lấy lỗ tai thỏ, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Nhưng bọn họ dường như sẽ không giúp chúng ta đi.
- Cái này thì không nhất định, bọn họ chỉ cần chút kích thích mới có thể ra tay.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, mở ra một đoạn video.
Phía trên là các hình ảnh Khố Lạp ở trong phòng giam bất lực khóc lóc, khiếp sợ, đau buồn....
- Oa a, thỏ bảo bảo tôi phát hiện ra anh thật là xấu...
Thần sắc Tiểu Bạch kích động, miệng cắn cà rốt.
Chỉ chốc lát, ngoài cửa lớn của Long Mộ vang lên một tiếng gầm thét giận dữ.
- Vương Hạo, tên khốn kiếp nhà mày, nhanh trả Khố Lạp lại cho tao.
- Ai, người tuổi trẻ bây giờ đúng là thiếu kiên nhẫn, thực sự không có tiền đồ.
Vương Hạo thở dài.
Tiểu Bạch cho Vương Hạo một ánh mắt ghét bỏ, cảm giác Vương Hạo người này quá dối trá, còn dối trá hơn cả thỏ.
Một đám thằng hề bị âm thanh phía sau làm giật mình, vội vàng xoay người đề phòng.
Sau một lát, vẻ mặt Lý Vân Dương đầy phẫn nộ vọt vào, bên cạnh còn dẫn theo lão ma đầu và Bạch Linh.
Lão ma đầu thở dài, Lý Vân Dương này làm việc vẫn không thành thục, làm chuyện gì đều dựa vào nhiệt huyết kích động nhất thời, căn bản sẽ không suy nghĩ hậu quả hay có có cạm bẫy hay không.
Mà trái lại, tâm tính của Vương Hạo lại thành thục hơn rất nhiều, không chỉ có kiên trì mười phần, còn biết cách để lợi ích đạt được lớn nhất, làm chuyện gì cũng lấy lợi ích làm chủ.
Đám thằng hề nhìn thấy được lão ma đầu, tất cả đều cực kỳ hoảng sợ, bọn họ không nghĩ tới còn có cường giả Thiên Vị cảnh, xem ra lần này không cần nghĩ tới Long Mạch nữa, cần phải bảo vệ được mạng nhỏ trước lại nói sau.
Vương Hạo búng ngón tay ra hiệu với Lý Vân Dương.
- Huynh đệ, kế hoạch chúng ta trước sau công kích rất thành công, thắng lợi thuộc về chúng ta, lên đi!
Sắc mặt của đám thằng hề đại biến, thậm chí không dám do dự, nhắm ngay vào đám người Lý Vân Dương phát động công kích, muốn mở một đường máu xông ra ngoài.
- Hỗn đản đáng chết.
Lý Vân Dương giận dữ, hắn lại có thể lại bị Vương Hạo gài bẫy.
Bạch Lâm nhíu mày.
- Không cần lo cho những chuyện kia, ứng phó đám thằng hề này trước đã!
Lý Vân Dương khẽ gật đầu, rút ra thanh kiếm lớn của mình xốngvề phía đám thằng hề.
- Ầm ầm ầm...
Lúc này, hai bên chiến đấu với nhau, năng lượng cuồng bạo bắn ra khắp nơi, từng tiếng nổ vang không ngừng vang lên ở bên trong Long Mộ.
- Giết đi! Giết đi!
Vương Hạo rút ra Thiên Ma Cự Kiếm, đứng tại chỗ hét to vài tiếng, nhưng chính mình lại không tiến lên.
Mà đám thằng hề cũng không có thời gian để ý tới Vương Hạo, tất cả đều xông về phía đám người Lý Vân Dương, muốn mở một đường máu ra ngoài.
Về phần Long Mạch, vậy chỉ có thể chờ sau khi trở về tìm viện binh lại tới.
- Má nó, những tên này cũng quá coi thường mình đi?
Vương Hạo thở dài, cầm một cái ghế nhỏ ra, ôm hộp bỏng, ngồi xuống say sưa nhìn Lý Vân Dương và một đám thằng hề đại chiến, thỉnh thoảng hắn còn động viên tinh thần bảo đám người Lý Vân Dương cố gắng lên.
Đám người Lăng Tiêu đi tới, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Hạo, đây là người tự xưng anh hùng được triệu hoán đến sao?