Sâu bên trong Long Mộ.
Ở đây non xanh nước biếc, tiếng chim mùi hoa, cảnh xuân như dệt cửi, giống như một thế ngoại đào nguyên.
Lúc này, một con rồng lớn đặt phi thuyền Thánh Lang Hào ở trước một sông lớn.
Đám người Vương Hạo lộ ra vẻ mặt nghi ngờ đi xuống khỏi phi thuyền Thánh Lang Hào, thật sự không hiểu vì sao con rồng lớn này lại muốn đưa bọn họ tới nơi này?
- Ngao...
Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm từ trong sông lớn truyền đến, mặt sông yên ả cũng theo đó trở nên sôi trào lên.
- Ào ào...
Một giây tiếp theo, một cột nước đột nhiên vọt lên, một con rồng lớn với ánh vang lấp lánh từ trong con sông lớn lao ra, thân thể cao lớn ít nhất cũng đạt tới hơn vạn thước.
Đám người Vương Hạo trợn mắt há hốc mồm, vị này khó tránh quá lớn đi?
- Má của tôi ơi! Thỏ bảo bảo tôi thậm chí còn không đủ tư cách để cho nó nhét kẽ răng...
Tiểu Bạch ngửa đầu, ngơ ngác nói.
- Ha ha, tiểu tử yên tâm, tôi sẽ không ăn cậu...
Con rồng lớn màu vàng lơ lửng trên không trung, cười ha ha nói.
Tiểu Bạch ngay lập tức lộ ra nụ cười mỉm.
- Quả nhiên thỏ đáng yêu, tới chỗ nào cũng được hoan nghênh.
Mọi người ở đây đảo mắt, con thỏ này đáng yêu không giả, nhưng trong lòng cũng đủ điên cuồng.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Ông là ai? Dẫn chúng tôi tới trong này làm gì?
Rồng lớn màu vàng thở dài.
- Tôi là Long Mạch sử tổ, các người có thể gọi tôi là Tổ Long, tôi đưa các người tới nơi này, là bởi vì khách Long Mộ không mời đã đến, tôi không hy vọng ân nhân Long Mạch bị tổn thương.
Mọi người ở đây quay đầu lại nhìn về phía Vương Hạo và Tiểu Bạch, ân nhân Long Mạch mà Tổ Long này nói tới, hẳn là bọn họ đi.
Vương Hạo nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói khách không mời mà đến, chính là những người đã mạnh mẽ cho nổ tung cửa lớn của Long Mộ sao?
Tổ Long khẽ gật đầu.
- Không sai chính là những người đó, bọn họ là thợ săn Long Mạch, mỗi lần Long Mộ xuất thế, đều không thiếu những người này xuất hiện.
- Thợ săn Long Mạch?
Vẻ mặt Vương Hạo không hiểu.
- Long Mạch không phải do Thiên Đạo bảo vệ sao? Những người này vì sao dám trắng trợn tới bắt Long Mạch như vậy?
- Thiên Đạo vô tình!
Tổ Long bi thương thở dài.
- Long Mạch là mẹ của vạn vật, nó có thể mang đến cho vũ trụ sức sống, cho nên Thiên Đạo sẽ bảo vệ chúng ta, mà khi lực sinh mạng của Long Mạch sắp kết thúc, sau khi đi tới Long Mộ, Thiên Đạo lại không bảo vệ Long Mạch nữa, bởi vì đối với nó, Long Mạch bên trong Long đã Mộ không có bất kỳ giá trị nữa.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ giật, lô gic của những Long Mạch hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Long Mạch là mang đến sức sống cho vũ trụ không sai, nhưng Thiên Đạo người ta cũng không bạc đãi các người có được không.
Quan hệ giữa hai bên bọn họ lại giống như công nhân và ông chủ.
Long Mạch này là công nhân, Thiên Đạo là ông chủ.
Long Mạch sử dụng thanh xuân của mình mang đến sức sống cho vũ trụ, khiến cho Thiên Đạo có công trạng.
Để báo đáp lại những gì Long Mạch bỏ ra, Thiên Đạo lại cho chúng nó phát ra giá trị số mệnh Thiên Đạo, đây coi như là tiền lương, đồng thời trong lúc công tác còn mua bảo hiểm cho chúng nó, bảo vệ bọn chúng cả đời an toàn.
Nhưng những công nhân này luôn luôn có một ngày phải về hưu, cũng không thể bảo ông chủ người ta bảo vệ ông cả đời chứ?
Lăng Tiêu không nhịn được hỏi:
- Vậy những thợ săn Long Mạch này bắt Long Mạch là vì cái gì?
Tổ Long đáp:
- Vì luyện đan!
- Luyện đan?
Mọi người ở đây sửng sốt, Long Mạch này phải luyện đan như thế nào?
Tổ Long thở dài nói:
- Trong cơ thể Long Mạch có số lượng lớn số mệnh, sử dụng chúng tới luyện đan, có thể bảo đảm xác suất đan dược thành công, cho nên đối với những người này, Long Mạch chính là một loại dược liệu, Thiên Đạo lại không quan tâm tới sự chết sống của chúng ta, cuối cùng ra đời nghề nghiệp thợ săn Long Mạch này.
Mọi người bừng tỉnh khẽ gật đầu.
Vương Hạo không nhịn được lại hỏi:
- Vậy vì sao các người không phản kháng?
Tổ Long lắc đầu.
- Không phải chúng ta không muốn phản kháng, chỉ là thời điểm chúng ta đi tới Long Mộ, đã tử vong, Long Mạch các người nhìn thấy được đều là một đám ý thức, nó dựa vào Long Mộ sinh ra, căn bản không có lực chiến đấu.
Vương Hạo híp mắt, suy tính nếu những Long Mạch đều không có lực chiến đấu, vậy có nên bỏ vào túi mang về nhà hay không?
Dù sao, đẳng cấp dược của hắn mới Dược đế cấp năm, xác suất chế biến thuốc thất bại cũng rất cao.
Vẻ mặt Lăng Tiêu nghi ngờ.
- Nếu các người không có năng lực chống đỡ thợ săn Long Mạch, vậy vì sao Long Mộ còn có thể có nhiều Long Mạch như vậy?
Tổ Long giải thích:
- Mỗi lần Long Mộ xuất thế, trước khi thợ săn Long Mạch gần đến, chúng ta sẽ sử dụng số mệnh triệu hoán một vị anh hùng từng giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn.
- Triệu hoán anh hùng?
Vương Hạo ngay lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
- Tuy rằng tôi cứu một con Long Mạch, nhưng tôi không nghĩ tới đây chẳng qua là bắt đầu, hóa ra sứ mạng của tôi sẽ lớn như vậy.
- Vèo...
Vừa dứt lời, trong nháy mắt đám người Lăng Tiêu lại phỉ nhỏ, Vương Hạo người này thật sự biết thuận cột bò lên trên!
Lại cá tính của hắn, làm sao có thể được tính là anh hùng của Long Mạch, rõ ràng chính là một thợ săn Long Mạch.
Tuy nhiên, nếu nói Lý Vân Dương là anh hùng do Long Mạch gọi qua, bọn họ tuyệt đối tin tưởng sẽ điều này.
Đồng thời, bọn họ cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao thợ săn Long Mạch nào vừa thấy được bọn họ lại nổ súng.
Ái Nhi liên tục gật đầu nói:
- Vương Hạo đại nhân là chúa cứu thế, tới cứu giúp các người nhất định là sứ mạng đã định của hắn.
- Chúa cứu thế!
Tổ Long càng thêm kích động, hiện tại hắn khẳng định chắc chắn, đây là anh hùng do bọn họ sử dụng số mệnh triệu hoán đến giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.
Vương Hạo quay đầu răn dạy Ái Nhi một tiếng.
- Loại chuyện này không cần mỗi ngày đều treo ở trên miệng, chúa cứu thế với tôi có cũng được không có cũng được, tôi chỉ là đơn thuần không thể nhìn thấy người bị ủy khuất mà thôi.
Đám người Lăng Tiêu trợn mắt há hốc mồm, đối với độ dày da mặt của Vương Hạo, cùng với mức độ vô sỉ của hắn, bọn họ đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Người đời nói một lời nói dối sẽ dẫn vô số lời nói dối, cuối cùng bị tổn thương sẽ chính là mình.
Nhưng Vương Hạo người này lại sử dụng một lời nói dối, biên chế ra vô số lời nói dối, cuối cùng mình không chỉ có không có bị tổn thương, trái lại kiếm lời đầy bát đầy chậu, thậm chí còn có thể vớt được một danh tiếng tốt.
Loại thao tác giống như thần này thật sự làm cho người ta không muốn phục cũng không được!
Ái Nhi vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, Vương Hạo đại nhân, là tôi không tốt, lần sau tôi nhất định sẽ không lắm mồm.
Vương Hạo khẽ gật đầu, lời lẽ sâu xa nói:
- Sau này nhớ kỹ, chúng ta làm chuyện tốt cũng không cần lưu danh, bởi vì chúng ta là đội thiếu niên tiền phong viên.
- Đội thiếu niên tiền phong viên?
Vẻ mặt Ái Nhi mờ mịt, đây là tổ chức gì vậy?
Vẻ mặt Tổ Long lại kích động.
- Tôi đã biết ngài là anh hùng chúng tôi triệu hoán đến.
Vương Hạo ngẩng đầu lên, dựng thẳng một ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ông yên tâm, cho dù tôi có mất cái mạng này, cũng sẽ không để cho bọn họ mang đi một con Long Mạch.
Tổ Long bị cảm động, anh hùng có loại hào khí ngất trời này, trên đời còn có cửa ải khó khăn gì mà hắn không qua được?
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ nhận được chúc phúc của Tổ Long, thu được một trăm vạn giá trị số mệnh Thiên Đạo.
Trong nháy mắt, mắt của Vương Hạo sáng lên, chỉ cần cố gắng một chút, vậy con trai của Thiên Đạo ở trước mặt hắn cũng sẽ bị ép cho hoàn toàn không ngóc đầu lên được...