Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 234: Chương 234: E sợ rằng thiên hạ không loạn




Bình Dân tinh, trụ sở trong lòng đất, phi thuyền Hắc Long hào chậm rãi bay lên.

Vương Hạo vỗ xuống bả vai của Tiền Vạn Dương:

- Cậu đi tới khoang điều khiển, khai mở Quỹ Đạo pháo, bắn xuống Tù tinh cho tôi.

Tiền Vạn Dương gật đầu, tuy rằng hắn không hiểu Vương Hạo tại sao muốn bắn vào Tù tinh, nhưng việc mà lão đại ra lệnh, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, trực tiếp đi hoàn thành là tốt rồi.

- Vương Hạo, cậu lại giở trò quỷ gì, khi không đi bắn vào Tù tinh làm cái gì!?

Nhạc Huyên không nhịn được hỏi.

- Tên nhóc kia, cậu đây là e sợ cho thiên hạ không loạn a!?

Thu Lôi nhịn không được bật cười.

Lăng Tiêu xoa nhẹ chân mày:

- Sư đệ, Tù tinh này nếu như bị bắn rớt xuống, thì Diệu Thiên liên bang chết cũng sẽ không bỏ qua chúng ta a!

Phải biết Tù tinh có thể nói là ngục giam nghiêm mật nhất của Diệu Thiên liên bang. Người bị nhốt ở phương diện này đều là nhân vật cấp quan trọng, có rất nhiều đều là tù binh con tin bị Diệu Thiên liên bang bắt lại lúc chiến tranh với bên ngoài.

Những người này mặc dù bây giờ là tù binh, nhưng bọn họ đều là người tới từ thế lực lớn của một vài tinh hệ. Ví dụ như Thu Lôi vậy, có thân phận có địa vị, còn có thể tạo tác dụng khiến cho Tinh Tế liên bang sinh ra mâu thuẫn.

Nếu không sau khi Thu Lôi bị bắt về, sớm đã bị giết chết, chỗ đó còn có thể nuôi không hắn thời gian hơn năm năm sao?

Dĩ nhiên, cũng có ý tứ uy hiếp những đại thế lực kia, khiến cho bọn họ đừng làm loạn.

Nhưng nếu hiện tại Vương Hạo bắn xuống Tù tinh một pháo như thế, giết chết những tên tù nhân bên trong đó, đến lúc đó những đại thế lực kia nhất định nổi giận lôi đình.

Mà nếu không có kềm chế, muốn nghĩ cũng biết những thế lực lớn đó sẽ làm gì.

Cái này nếu một người chết còn may, nhưng nếu là mười mấy tên, mấy trăm tên. . . Diệu Thiên liên bang sẽ liên tục bốn bề thụ địch.

Mà bởi vì bọn họ là tội khôi họa thủ, nhất định sẽ được Diệu Thiên liên bang trọng điểm chiếu cố, trình độ khó khăn của con đường chạy này, tuyệt đối không phải là khó khăn bình thường.

- Dừng lại!

Vương Hạo bĩu môi:

- Anh tính xem nếu chúng ta không bắn Tù tinh, anh cho rằng Diệu Thiên liên bang sẽ bỏ qua chúng ta chứ?

- Cái này. . .

Lăng Tiêu lắc đầu, hiện tại bọn họ có cơ giáp đỉnh cao nhất của Diệu Thiên liên bang, nếu họ bỏ qua bọn họ, đó mới gọi là gặp quỷ rồi.

- Nếu đã như thế, vậy chúng ta tại sao phải cho hắn tốt hơn.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, trong lòng đã nghĩ đến, đại chiến được nâng lên loại cấp bậc này sẽ nhận được bao nhiêu điểm Phản diện a?

- Đúng rồi, Lý Vân Dương dường như không có trên phi thuyền!

Nhạc Huyên đột nhiên kêu lên.

- Lý Vân Dương!?

Mọi người chợt sững sờ, lúc này mới nhớ tới Lý Vân Dương cũng không ở cùng một chỗ với bọn họ, mà đã đi dã ngoại tu luyện rồi.

- Sư đệ, chúng ta hay là đi tìm Lý Vân Dương trước đi?

Lăng Tiêu đề nghị.

Vương Hạo bĩu môi khinh thường:

- Chúng ta đang cùng địch nhân đấu trí so dũng khí, nhưng người này không ngờ lại chỉ biết hưu nhàn hưởng lạc, thử hỏi loại đồng đội này cần có ích lợi gì. Linh Linh chuẩn bị khai mở Không Gian Khiêu dược (bước nhảy không gian), chúng ta đi.

Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người tại chỗ biến thành đen, lúc trước hình như là cậu nói Lý Vân Dương người ta không có tác dụng gì, cho nên mới để cho hắn cút đi hả!?

Còn có mùi vị quan báo tư thù, Vương Hạo chẳng lẽ không cảm thấy được rất rõ ràng sao!?

Lúc này, Bách Biến đã hồi báo cho Thu Lôi biết tin tức liên quan tới Lý Vân Dương.

Thu Lôi gãi gãi cằm:

- Bách Biến anh phát tin tức cho cậu bé gọi là Lý Vân Dương đó, bảo cậu ta trốn là được rồi, kêu người khác dẫn cậu ta về nhà.

- Vâng!

Bách Biến gật đầu một cái, bắt đầu phát tin tức cho Lý Vân Dương, đồng thời cũng phát tin tức cho những người nằm vùng ở Song Tử tinh, bảo bọn họ nhất định phải bảo đảm cho sự an toàn của Lý Vân Dương.

Vèo. . . oo!. . .

Đúng lúc này, một thanh âm sắc bén xé gió vang lên, Quỹ Đạo pháo phát ra một viên Tinh Không đạo đạn kéo cái đuôi thật dài, cấp tốc bay đi về phía Tù tinh.

. .

Lúc này, trên Quân tinh đã loạn tung tùng phèo.

Thiên Hồng Nguyên soái, Tống Thành, mới lên nhậm chức, trong lòng bị hàng vạn con thảo con mẹ nó sml chen chúc lao xuống.

Vừa rồi ông ta còn nhận được binh lính hồi báo, các loại thiết bị công nghệ cao trên Quân tinh toàn bộ tê liệt. Còn Thu Lôi trên Tù tinh đã thành công vượt ngục, ngay cả mấy tiểu tử mới vừa bắt được cũng đều chạy, còn Tống Kiệt con trai ông ta lại hơi thở thoi thóp, lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng.

Nghe mấy tin dữ, đầu óc Tống Thành trong nháy mắt như đi vào cõi mộng. Ông ta có thể tưởng tượng, chờ sau khi phía trên biết mấy chuyện này, nghênh tiếp ông ta sẽ là hình thức xử phạt dạng gì.

- Nguyên soái, việc lớn không xong rồi, vừa rồi quan sát được một viên Tinh Không đạo đạn đang cấp tốc bay về phía Tù tinh.

Một tên binh lính cấp tốc báo lại.

- Cái gì!?

Tống Thành kinh hô một tiếng, sau đó tê tâm liệt phế quát:

- Nhanh chóng bắn chặn lại đạo đạn, chặn lại Tinh Không đạo đạn cho ta.

Binh lính cười khổ một tiếng:

- Nguyên soái, tất cả thiết bị đều tê liệt, căn bản không bắn được để chặn lại đạo đạn đó a!

- Xong đời rồi!

Tống Thành trực tiếp ngồi phịch xuống ghế. Ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng, sau khi Tù tinh bị kích phá, đó sẽ có bao nhiêu thế lực đồng thời khai chiến với Diệu Thiên liên bang.

Phải biết trong vũ trụ, tinh hệ quả thực quá nhiều, mà chung quanh tòa tinh hệ Tiên nữ của Diệu Thiên liên bang, còn có rất nhiều tinh hệ khác.

Trong đó có hơn phân nửa đều ở vào quan hệ thù địch cùng Diệu Thiên liên bang bọn họ. Mà những thế lực này sở dĩ không tấn công Diệu Thiên liên bang với quy mô rộng lớn, cũng bởi vì trong Tù tinh giữ không ít nhân vật cao tầng của tinh hệ bọn họ.

Nhưng một khi Tù tinh bị đánh nát, những người này đều chết hết, như vậy những tinh hệ này khẳng định sẽ đánh lá cờ báo thù, phát động công kích với bọn họ.

- Có cái gì xong đời, bầu trời của Diệu Thiên liên bang còn sụp không xuống nổi đâu.

Một thanh âm trầm ổn có lực được truyền đến từ ngoài cửa. Tống Thành ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Khôn dẫn theo Triệu Y Linh đi đến.

- Phế vật vô dụng, gặp một chút sự tình lập tức luống cuống thành như vậy, khó trách năm đó bị Vương Thiên Dật đánh cho mất nón quăng giáp.

Hai mắt Triệu Khôn lóe lên một chút vẻ uy nghiêm.

Thấy thế, Tống Thành bị hoảng sợ, vội vàng cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào người này.

Loại ánh mắt này ông ta cả đời cũng sẽ không quên, lúc trước sau khi Vương Thiên Dật cùng Nhạc Vĩnh Quang lẻn vào đại bản doanh của bọn họ giết những chiến sĩ người máy kia, một đường thế như chẻ tre, giết bọn họ thê thảm vô cùng.

Mà đúng lúc này, Triệu Khôn đang canh giữ ở một chỗ biên giới khác của Diệu Thiên liên bang đã kịp thời chạy tới, cùng đại quân của Vương Thiên Dật đại chiến hơn một tháng, nhưng song phương người này cũng không thể làm gì được người kia, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn hoà đàm.

Vào lúc đại chiến, Triệu Khôn vẫn luôn là loại ánh mắt này, đó là loại trước núi thái sơn sụp đổ, mà mặt không đổi sắc.

Ầm ầm. . .

Đúng lúc này, trên không trung vang lên một đạo thanh âm nổ thật to, một đạo hỏa quang đốt sáng lên toàn bộ thiên địa.

- Xong đời rồi!

Tống Thành ngẩng đầu nhìn trời, trực tiếp đờ đẫn ở nguyên chỗ.

- Đúng là phế vật!

Triệu Khôn lạnh hừ một tiếng, sau đó bắt đầu hạ lệnh:

- Lập tức thông báo với Bình Dân tinh, bảo phi thuyền của cấp trên, bất kể là dân dụng, hay là quân dụng phi thuyền, tất cả đều đi Tù tinh, có thể cứu bao nhiêu, thì cứu bấy nhiêu.

Tuy rằng ngoài miệng nói Tống Thành là phế vật, nhưng trong lòng Triệu Khôn lại hết sức kích động, cũng may là ông ta chạy nhanh, nếu không cái hố này đúng là ông ta phải cõng rồi.

Đồng thời, Triệu Khôn cũng nhớ tới Vương Hạo đã nói, nếu như không hợp tác cùng hắn, bảo đảm ông ta thua thiệt ngay cả vách quan tài cũng không có.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Triệu Khôn thoáng một cái đã biết, đây hết thảy đều là tên tiểu quỷ Vương Hạo kia đang quấy rối. Chỉ có điều khiến cho ông ta trước sau nghĩ không hiểu là, Vương Hạo rốt cuộc làm thế nào phá đổ thiết bị công nghệ cao trên Quân tinh chứ!?

- Vâng!

Binh lính lĩnh mệnh, nhanh chóng đi xuống thi hành.

- Gia gia, bị Tinh Không đạo đạn đánh trúng, trên Tù tinh còn có thể có người sống sao!?

Triệu Y Linh không nhịn được hỏi.

Triệu Khôn lắc đầu thở dài nói:

- Tu vi của tù nhân bên trên đều bị phong lại, muốn sống sót, đoán chừng rất khó, có thể cứu một tên cũng được rồi.

- Đam người Vương Hạo đó. . .

Triệu Y Linh thử thăm dò.

- Hừ, những tiểu tử này gây cho Diệu Thiên liên bang ta không được an sanh, ông đây làm sao có thể bỏ qua bọn họ.

Triệu Khôn lửa giận ngút trời:

- Thông báo một chút, lập tức khôi phục tốt những chiến hạm kia cho lão phu, sau đó bắt lại mấy tiểu tử đó.

- Vâng!

Binh lính lĩnh mệnh, đi xuống thi hành.

Gương mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh vô cùng rối loạn. Cô vừa hy vọng Vương Hạo có thể bình an vô sự, nhưng một bên lại nói cho cô biết, cô ta là người của Diệu Thiên liên bang, cần nguyện trung thành với họ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.