Quân tinh, phòng giam.
Vương Hạo đã từ chỗ của Tiểu Bạch biết được tin tức Thu Lôi thành công vượt ngục.
- Các người đi trước, tôi sẽ đi sau!
Vương Hạo nói một tiếng với đám người Lăng Tiêu.
- Sự đệ, cậu đi trước đi, anh chặn hậu.
Lăng Tiêu kéo lại Vương Hạo, sắc mặt nghiêm túc vô cùng.
- Anh chặn hậu!?
Vương Hạo sững sờ, sau đó gật đầu một cái:
- Vậy được rồi!
Hắn nói xong, trực tiếp bóp nát Truyền Tống thủ hoàn, hóa thành một đạo bạch quang xông lên trời.
Lăng Tiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, thằng sự đệ này không khỏi cũng quá thẳng thắn sảng khoái đi chứ hả!
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu ra hiệu cho Lăng Tiêu một thủ thế bảo cố gắng lên:
- Lăng lão đại, anh thật là một anh hùng!
Hai người nói xong, cũng bóp nát Truyền Tống thủ hoàn biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, Tống Kiệt và bọn binh sĩ thấy thế, luôn miệng hét to:
- Phạm nhân muốn bỏ chạy, nhanh chóng bắn súng phòng không, bắng những tên này xuống!
Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi, quát to một tiếng:
- Các người cũng đi nhanh một chút!
Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi hai cô trong mắt có chút không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Lăng Tiêu đại ca, anh cẩn thận!
Hai cô nói xong, cũng hóa thành bạch quang biến mất ngay tại chỗ.
Lăng Tiêu quay đầu lại lạnh lùng nhìn binh lính xông tới, cười lạnh nói:
- Những thứ súng phòng không đó, hay là để lại cho chính các ngươi đi!
Khi nói chuyện, Lăng Tiêu đã ôm lấy Tinh Không đạo đạn, sau đó dùng lực ném đi, ném Tinh Không đạo đạn về phía Tống Kiệt.
Đồng thời, cũng nhanh chóng bóp nát Truyền Tống thủ hoàn, hóa thành bạch quang xông lên trời.
- Không được!
Tống Kiệt và bọn binh sĩ thấy thế, hoảng sợ chạy như bay ra phía ngoài.
Ầm ầm. . .
Nhưng thanh âm nổ thật to vẫn tới đúng hạn, một đám mây cuồng bạo xông thẳng tới chân trời.
. . .
Bình Dân tinh, trụ sở trong lòng đất.
Hai người Tuyết Thiên Cầm và Bách Biến giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm đoàn người Vương Hạo. Lúc trước Vương Hạo không phải chỉ có một cái Truyền Tống thủ hoàn sao?
Hơn nữa cái cái Truyền Tống thủ hoàn đó là cho Thu Lôi dùng, nhưng vì sao bây lại biến ra nhiều như vậy!?
- Làm gì thế? Chưa thấy qua soái ca hả!?
Vương Hạo cấp cho hai người một ánh mắt khi dễ.
Tuyết Thiên Cầm tức giận trừng Vương Hạo một cái, sau đó tò mò hỏi:
- Cậu ở đâu có nhiều Truyền Tống thủ hoàn thế?
- Gần đây nhàm chán, cho nên làm mấy cái vậy mà.
Vương Hạo nhún vai ra vẻ vô tội.
- Cậu làm đấy sao?
Mọi người kinh hô một tiếng, nhìn Vương Hạo sửng sốt.
Nếu như bọn họ lúc mới quen Vương Hạo, hắn nói tự mình làm mấy Truyền Tống thủ hoàn, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Dù sao loại sản phẩm công nghệ cao này, dính đến kiến thức lĩnh vực rất rộng, há là một người thiếu niên17 tuổi có thể làm ra được sao.
Nhưng sau khi họ đã kiến thức qua, Vương Hạo ba bước thành thơ, vô địch võ đạo thiên phú, dược phẩm thiên phú cái thế, siêu cấp âm nhạc thiên phú, cùng với vô sỉ thiên phú không ai bằng, loại làm mấy Truyền Tống thủ hoàn này dường như cũng không phải không thể tiếp thu.
Thu Lôi vô cùng tò mò nhìn Vương Hạo, sau khi hắn nghe Bách Biến nói về bản lãnh của người này, đã bị khiếp sợ.
Hắn thực tế không cách nào tưởng tượng, một tên thiếu niên 17 tuổi, rốt cuộc phải có thiên phú dạng gì, mới có thể học xong nhiều bản lãnh như vậy, đồng thời còn lợi hại hơn nếu so với thế hệ trước.
- Loại chuyện như vậy sau này hãy nói, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đi!
Bách Biến vội vàng thúc giục, nếu cứ tiếp tục nói chuyện, đợi lát nữa Song Tử tinh bị phong bế, đến lúc đó muốn chạy sẽ khó khăn.
Mọi người gật gật đầu, sau đó đi về phía phi thuyền Hắc Long hào.
- Đợi chút nữa!
Vương Hạo đột nhiên gọi lại mọi người.
- Sao thế!? Còn có chuyện gì sao!?
Bách Biến tò mò hỏi.
Mọi người cũng đều tò mò nhìn Vương Hạo, người này hiện tại không đào mạng, lại tính toán làm cái gì!?
Vương Hạo mỉm cười đi tới bên cạnh Thu Lôi:
- Thu Linh lúc trước nói, chỉ cần cứu anh ra Tù tinh, như vậy tôi có thể có được Thiên Ngự Thần Lôi làm phần thưởng. Bây giờ tôi đã cứu anh ra được rồi, chúng ta cùng chụp chung một tấm hình, sau đó cứ như vậy chia ra.
- Vương Hạo, cậu nói đùa gì thế!
Tuyết Thiên Cầm tức giận trừng Vương Hạo một cái, nào có ai cứu người như vậy chứ!
Nếu như bây giờ bỏ lại Thu Lôi, đây không phải là khiến cho anh ta lần nữa bị bắt về sao!?
- Vương Hạo, ý tứ của đại tiểu thư là bảo anh mang Thu Lôi tiểu thiếu gia đến Tinh Tế liên bang, chớ không phải cứu ra khỏi Tù tinh. . .
Bách Biến vội vàng giải thích.
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Thu Lôi cắt ngang:
- Vị tiểu bằng hữu này xem bộ dáng là có cái gì oán khí đúng không?
Lăng Tiêu đứng ra, lạnh lùng nói:
- Lần này Thu tiền bối tụ tập lại tất cả tiểu bối của ngũ đại thế lực trên Tinh Tế liên bang để cứu anh, hoàn toàn dùng chúng ta như quân cờ. Nếu không phải là sư đệ tôi cơ trí, chúng tôi bây giờ đúng là phải giống như anh, trở thành tù nhân rồi.
Thu Lôi nhíu mày lại, luôn miệng hỏi:
- Ý gì?
- Ý tứ chính là, lần này Diệu Thiên liên bang căn bản không có ý định để cho Tinh Tế liên bang đến chuộc người, mà là tính toán khai chiến.
Nhạc Huyên hầm hừ tức giận đáp.
Đồng tử của Thu Lôi chợt co rụt lại, hắn cảm giác sắp có chuyện lớn phát sinh rồi.
- Vương Hạo người anh em, về chuyện này, sau khi trở về tôi nhất định cho các người một cái giá thỏa mãn. Cậu xem chúng ta bây giờ có phải là nên mau chóng rời đi nơi này hay không?
Thu Lôi gương mặt chân thành nói.
Vương Hạo mỉm cười móc ra một bản hợp đồng:
- Chỉ cần anh ký tên, tôi có thể bỏ qua chuyện công ty Thiên Hỏa các người lừa gạt tôi.
Thu Lôi tò mò nhận lấy hợp đồng nhìn một cái, sau đó hoàn toàn trợn tròn mắt. Hợp đồng này lại là trao quyền 50% cổ phần của công ty Thiên Hỏa, mà người được lợi chính là Vương Hạo.
Mọi người cũng bị hợp đồng này dọa làm cho hoảng sợ nhảy dựng, tên khốn nạn này khẩu vị cũng thật tốt quá đi! Lại muốn một nửa cổ phần của công ty Thiên Hỏa, anh cứ tiếp tục tham ăn thế sao!?
- Vương Hạo người anh em, 50% quá nhiều, cho cậu tối đa là một phần trăm thì được.
Thu Lôi hít sâu một hơi, bình phục lại nội tâm mình bị thảo cái con mẹ nó chen chúc lao xuống qua.
- Giao kết thành công!
Vương Hạo giải quyết dứt khoát, lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng một phần trăm, đưa cho Thu Lôi.
Thấy một màn này, mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt, người này không phải đã sớm tính tới Thu Lôi chỉ cho hắn một phần trăm cổ phần chứ!? Nếu không hợp đồng vì sao lại được lấy ra nhanh như vậy? Nhưng đây cũng quá thần thánh rồi ha!?
- Tôi bây giờ càng ngày càng có hứng thú đối với cậu rồi.
Thu Lôi mỉm cười nhìn Vương Hạo. Hắn đang lấy một phần trăm cổ phần giao cho Vương Hạo, một là người này đích xác cứu được hắn, hai là trên đường chạy trốn, còn cần cậu ta trợ giúp, ba là muốn lôi kéo người này, dù sao hắn cảm thấy rất hứng thú đối với con nhện nhỏ ấy.
Vương Hạo gương mặt ghê tởm nhìn Thu Lôi:
- Tôi không có hứng thú với đàn ông.
Khụ khụ. . .
Mọi người trong nháy mắt bị sặc một cái. Sự vô sỉ của tên khốn nạn này đúng là không có chút nào thay đổi, vẫn là mùi vị lúc đầu, phối phương lúc đầu.
Thu Lôi cười cười, không hề tức giận, sảng khoái ký vào tên của mình trên hợp đồng, còn đóng dấu xuống.
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu kích động nhìn tình cảnh này, chỉ cần bọn họ có thể an toàn về tới Tinh Tế liên bang, Vương Hạo kia chính là đại cổ đông thứ hai của công ty Thiên Hỏa. Tuy rằng hắn chỉ có một phần trăm cổ phần, nhưng mà tiền tuyệt đối là con số thiên văn.
Sau khi hợp đồng được ký xong, đoàn người tất cả đều nhanh chóng lên phi thuyền Hắc Long hào, bắt đầu cuộc hành trình chạy trốn. . .