Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 122: Chương 122: Giá Cả Tăng Cao Ghê Gớm




Vương Hạo khẽ cười nói:

- Trung tướng thật đúng là nhàn nhã, không có việc gì tới tìm một học sinh như tôi đây là muốn làm gì?

- Vương Hạo, tất cả mọi người đều biết chuyện, cậu không thể không biết tôi tới tìm cậu làm để gì.

Vẻ mặt Kim Uy chân thành nói:

- Tôi cần một nghìn bình thuốc giải, nhưng một bình thuốc giải giá mười tỷ thật sự quá đắt, có thể cho chút thể diện, bán rẻ một chút được không?

- Mười tỷ một bình, Vương Hạo cười cười:

- Trung tướng, tin tức ngài có là tin tức khi nào vậy? Nhưng cũng đúng, ai bảo hiện tại giá cả tăng cao ghê gớm chứ! Thuốc giải của tôi đã tăng lên một trăm tỷ một phần rồi.

Vừa dứt lời, hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Hạo, giá cả mặt hàng này tăng quá nhanh rồi?

Thế mà trên cơ sở thuốc giải có giá trên trời còn có thể tăng gấp mười lần, thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Nhất là đối tượng tăng gấp bội này lại là một Trung tướng quân bộ, một trong năm thế lực lớn nhất của Liên Bang Stars.

- Anh bạn nhỏ, anh cũng quá tham lam rồi!

Sắc mặt Kim Uy trở nên lạnh lẽo, hắn đến tìm Vương Hạo để lôi kéo quan hệ, nhưng không nghĩ đến hắn vừa đến mà Vương Hạo đã cho hắn một sự ngạc nhiên lớn như vậy.

- Tôi cảm thấy không tham chút nào.

Sắc mặt Vương Hạo bình tĩnh:

- Ngài có thể sử dụng thuốc giải kháng thể treo tính mạng của những binh lính này, chứng tỏ những binh lính này không phải là binh lính bình thường, tôi thu nhiều tiền của ngài thì ngài nên vì các binh sĩ của ngài cảm thấy kiêu ngạo mới phải.

Bà mẹ nó!

Đại gia kiêu ngạo nhà mi!

Tăng giá cố định cậu còn có lý nữa hay không?

Sắc mặt Kim Uy đen hoàn toàn, có một loại cảm giác gọi là chó, thằng khốn này thực sự là còn khó chơi hơn cả tên gian thương nhất Liên Bang Stars, có một chút khả năng thì lập tức lên giá cố định.

Đáng hận nhất là còn bày ra dáng vẻ tôi là vì muốn tốt cho anh, anh không cần cảm ơn tôi. Mẹ nó, thật sự là rừng lớn thì thứ chim gì cũng đều có.

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu tỏ ra xấu hổ, lão đại thật vô sỉ, không, năng lực kiếm tiền thì bọn hắn tỏ vẻ cả đời này cũng không học được, nhất định phải bám gót theo sau mới có thể không lo lắng không mua nổi tài nguyên tu luyện và trang bị.

- Vương Hạo, giá cả mà cậu muốn quá cao, căn bản không có khả năng...

Kim Uy nghiêm túc cự tuyệt.

- Soạt...

Nhưng Kim Uy chưa nói xong thì Vương Hạo đã lấy ra mấy bình thuốc giải mạnh mẽ ném xuống đất vỡ nát.

- Không thể? Vậy thì phải xem ngài gặp phải ai.

Vương Hạo cười khẩy, sau đó kêu la om sòm:

- Mọi người tới đây mau, binh sĩ quân bộ đánh người, mọi người nhanh tới đây... Trung tướng Kim Uy dung túng cấp dưới trắng trợn cướp đoạt đồ của sinh viên đáng thương ...

Kim Uy trợn tròn mắt.

Các binh sĩ trợn tròn mắt.

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn tròn mắt.

TM chẳng lẽ đây chính là hành tinh mẹ phương đông, nơi bắt đầu nguồn gốc của nhân loại trong truyền thuyết, thất truyền đã vạn năm, làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, không thể tận mắt thấy, vừa nhìn thấy tuyệt học thừa cơ trục lợi phải phá sản đó sao?

Rất nhanh âm thanh Vương Hạo liền hấp dẫn mười người quần chúng hiếu kì vây xem, sau khi bọn họ nhìn thấy thuốc vỡ vụn trên mặt đất và dáng vẻ Vương Hạo kêu khóc ầm ĩ, không có nước mắt thì lúc này tất cả đều bị dọa cho xanh mặt.

Nhất định Trung tướng Kim Uy ỷ vào thân phận của mình, dung túng cho thủ hạ khi dễ sinh viên.

Mà bốn cô gái Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Mạch Manh Manh, Linh Linh nghe được động tĩnh liền xúm lại, tất cả đều cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhất định là Vương Hạo lại đùa giỡn lưu manh.

- Người của quân bộ thì ngon sao?

- Người của quân bộ thì có thể khi dễ sinh viên à?

- Khi dễ người khác thì coi như xong, ngay cả trẻ con cũng khi dễ...

- Tôi là phóng viên, tôi muốn đăng bài các anh...

- Sinh viên này hình như là đã gặp ở đâu rồi?

- Bây giờ trên sao Thiên Minh khắp nơi đều là học sinh của bốn trường đại học trọng điểm, gặp được cũng không lạ.

- Quan tâm đã từng thấy hắn làm gì, bắt nạt kẻ nhỏ là bọn họ không đúng rồi.

- Đúng vậy, một sinh viên đại học có thể có lực sát thương gì chứ, các anh sao lại muốn khi dễ nó?

- ... . . .

Kim Uy nhìn quần chúng vây xem xung quanh chỉ trỏ mình, trong lòng có một đàn ngựa chạy qua, hơn nữa còn thảo nê mã*, chẳng lẽ không ai chú ý đến tên nhóc khốn khiếp Vương Hạo này là chỉ có sét đánh mà không có mưa sao?

* Thảo nê mã: câu chửi tục của dân Trung Quốc

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệulấy lại tinh thần, nhìn nhau một cái sau đó cũng giật ra cuống họng kêu to lên:

- Quân bộ binh sĩ đánh người, Trung tướngKim Uydung túng cấp dưới trắng trợn cướp đoạt đồ của sinh viên đáng thương...

- Vương Hạo! Kim Uy nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, sắc mặt càng ngày càng đen.

- Kim Uy, ngài muốn làm gì?

Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ đằng xa, chỉ thấy phó hội trưởng Băng Xảo bước nhanh đi tới.

Sau khi Băng Xảo nhìn thấy thuốc giải vỡ vụn trên mặt đất và Vương Hạo đang há hốc mồm kêu to thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, ra tay động đến trên đầu Công Hội Dược Tề các cô, thật coi Công Hội Dược Tề các cô dễ khi dễ lắm phải không?

Kim Uy thấy thế, lập tức biết chuyện xấu vội vàng giải thích nói:

- Băng hội trưởng, chuyện không phải như cô nghĩ đâu...

Không phải tôi nghĩ như vậy? Có phải anh coi mắt tôi bị mù rồi, nhìn không hiểu có phải không?

Băng Xảo lạnh giọng giận dữ mắng mỏ một tiếng: -Tôi cho anh biết, Vương Hạo là người của Công Hội Dược Tề tôi, nếu ai dám khi dễ hắn, thì chính là đối đầu với Công Hội Dược Tề chúng tôi, đừng nói là một Trung tướng nhưV, cho dù là nguyên soái thì Công Hội Dược Tề chúng tôi cũng phải cùng hắn sống chết đến cùng...

Nghe vậy, sắc mặt Kim Uy càng thêm đen, thậm chí cái đầu trơn bóng cũng đen. Nhưng hắn cũng biết, Băng Xảo không dọa hắn, một thiên tài dược tề mười bảy tuổi đạt tới Dược Tông cấp ba, hoàn toàn có thể khiến cho Công Hội Dược Tề vì tôn nghiêm của hắn mà khai chiến.

Nhưng TM từ đến cuối, hắn mới là người bị hại mà.

Chẳng lẽ không có người nào nhìn ra, tất cả những việc này đều là do tên nhóc khốn khiếp Vương Hạo này, tự biên tự diễn thành giả làm người bị đụng sao?

Có điều, Kim Uy cũng hiểu rõ, nếu là chuyện cứ như vậy tiếp tục ầm ĩ thì người thua thiệt nhất định là hắn.

Mặc dù quân bộ và Công Hội Dược Tề đều là năm thế lực lớn của Liên Bang Stôirs, nhưng đối với quân bộ thì hắn chỉ là một Trung tướngcó cũng được mà không có cũng không sao, mà Băng Xảo lại là một trong tứ đại phó hội trưởng, là nhân vật đứng thứ hai Công Hội Dược Tề.

Với sự cách xa về thân phận như vậy thì hắn không cần nghĩ cũng biết, cấp trên sẽ không thể vì một Trung tướngnhư hắn mà khai chiến với Công Hội Dược Tề, cho nên để làm dịu lửa giận của Băng Xảo, nhất định sẽ cắt chức vị của hắn.

Nghĩ tới đây, Kim Uy thở sâu, bình phục lại nội tâm đang muốn chửi thề, mở miệng nói:

- Vương Hạo, tôi nghĩ chúng tôi có thể nói chuyện.

- Nói chuyện?

Vương Hạo lập tức không khóc nữa, đương nhiên cũng không có nước mắt chảy ra, chỉ là khép lại cái miệng đang há to:

- Chỉ cần ngài nguyện ý bồi thường cho tôi một khối tinh thạch năng lượng vô hạn, tôi sẽ đồng ý nói chuyện với ngài.

Bà mẹ nó! !

Lại lên giá!

Ông nội này rốt cuộc có biết mình đang nói gì hay không vậy??

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu lập tức có loại xúc động muốn quỳ lạy, mới có mấy phút chứ? Nói tăng liền tăng, một chút dấu hiệu cũng không có, mặt hàng này tăng giá cũng quá ghê gớm rồi?

Nhưng mà không phải là tăng mấy vạn, mấy trăm, mấy ngàn, mà là tăng mấy vạn, mấy chục vạn.

Phải biết rằng, tinh thạch năng lượng vô hạn là một loại bảo thạch năng lượng dùng mãi không cạn, chỉ cần lắp đặt trên phi thuyền vũ trụ thì từ nay về sau sẽ không cần phải lo lắng phi thuyền vì không có năng lượng mà không thể bay lên được.

Thậm chí còn có thể cung cấp nguồn năng lượng cho pháo năng lượng, thuộc về vật chất chiến lược đặc cấp, giá cả một viên tinh thạch năng lượng vô hạn thực sự là con số trên trời.

Đương nhiên nếu cho những phi thuyền vũ trụ cỡ lớn kia sử dụng thì một viên tinh thạch năng lượng vô hạn tuyệt đối không thể đủ để hoạt động mà phải cần mấy trăm viên. Còn phi thuyền Hắc Long của Vương Hạo có thể tích nhỏ cho nên chỉ cần một viên là đủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.