Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 737: Chương 737: Giao dịch công bằng.




- Đây là Thần Thông tước đoạt và ban cho sao?

Mọi người xung quanh trừng to mắt, tất cả đều có cảm giác không thể tưởng tượng nổi khi thấy được cảnh kia.

Không phải Vương Hạo vừa mới dùng thần thông Lục Đạo Luân Hồi sao? Bây giờ lại dùng thần thông của Thiên Minh Thần Tộc là có ý gì?

Rốt cuộc hắn là truyền nhân của Thiên Minh Thần Tộc, hay là người có huyết mạch Thiên Thánh Thần Tộc thuần khiết chứ?

Hơn nữa năng lực tước đoạt và ban cho của hắn, hình như còn mạnh hơn Thần Thông của Thiên Minh Thần Tộc rất nhiều, hai bên hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Thịnh Văn Kiệt cảm khái nói.

- Tên Yêu Nghiệt này lại trở nên mạnh hơn rồi.

Đám người Lăng Tiêu liên tục gật đầu, có thêm Hư Vô Chi Hỏa, thực lực của Vương Hạo không mạnh thêm là không thể nào.

Quan trọng nhất nhất là, Vương Hạo vừa mới tước đoạt Thuần Dương thể của Hùng Phi, đây chính là thể chất siêu cường để tu luyện Hỏa Thuộc Tính, nếu bây giờ phối hợp với Hư Vô Chi Hỏa nữa, tuyệt đối có thể bộc phát ra uy lực cường đại khó mà tượng tượng nổi.

Ngay khi tất cả mọi người đang tập trung lực chú ý lên người Vương Hạo, Huyết Thần chậm rãi tỉnh dậy.

- Tên Vương Hạo này là quái vật gì thế?

Huyết Thần cực kỳ sợ hãi nhìn Quỷ Vương U Linh cách đó không xa, nếu như phải chịu một lần công kích linh hồn nữa, chắc chắn hắn sẽ chết lềnh bềnh ngay.

Đồng thời, Huyết Thần cũng hiểu rõ, cho dù Vương Hạo không chết, thì hắn cũng tuyệt đối không bắt nổi Vương Hạo, còn chuyện báo thì cho con gái, hoàn toàn là một chuyện không thực tế.

- Không được, bổn hoàng phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Huyết Thần có cảm giác, nếu như hắn tiếp tục ở đây thì không có chút an toàn nào, thậm chí có khả năng mất mạng, hắn phải rời xa quái vật Vương Hạo kia mới được.

Nhưng ngay lúc này, Huyết Thần cảm giác được trước mắt hiện lên một luồng kim quang, không đợi đến lúc hắn hiểu ra chuyện gì, đã cảm thấy bụng mình đau nhức kịch liệt.

Đồng thời, bên tai còn vang lên một tiếng nói non nớt.

- Xem liên hoàn chân của Bản Bảo Bảo Thỏ!

Ngay sau đó, mọi người thấy Tiểu Bạch hóa thành một luồng sáng màu vàng kim, giống như mở hình thức chiến đấu siêu XayDa, hai chân ngắn ngủn đá ra liên hoàn cước, không ngừng đá lên bụng Huyết Thần.

Mà Huyết Thần vốn đã bị thương linh hồn, nên cơ thể xuất hiện sự trì độn, hoàn toàn không theo kịp sự linh hoạt của Tiểu Bạch, cuối cùng cũng không biết mình bị đá bao nhiêu chân.

- Chí Tôn bay vòng!

Tiểu Bạch hét lên một tiếng, cái chân ngắn bộc phát một cỗ kình lực siêu cường, sau một hồi xoáy thì hung hăng đá vào phần bụng của Huyết Thần.

- Phụt...

Huyết Thần phun ra một ngụm máu tươi, hơn nữa trong đống máu tươi phun ra, còn có một viên hạt châu màu vàng lợt nữa.

- Là huyết châu của Huyết Thần!

Mọi người hét lên một tiếng, lập tức hiểu được vì sao con thỏ này lại không ngừng đá vào bụng Huyết Thần, hóa ra viên huyết châu này chính là mục tiêu của nó.

Tiểu Bạch vẫy móng vuốt, sau đó dùng móng vuốt ngắn ngủn của mình túm lấy hạt châu màu vang lợt.

- Âu ze, Bản Bảo Bảo Thỏ cũng có huyết châu, chính là huyết châu cao cấp hơn cả Vương Hạo!

Tiểu Bạch ôm huyết châu, hưng phấn đến mức lăn vài vòng.

- Van cầu ngươi, trả huyết châu lại cho bổn hoàng.

Huyết Thần từ dưới đất đứng lên, dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Tiểu Bạch, khuôn mặt đẹp trai của hắn bỗng nhiên xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc cũng bạc hơn nửa trong nháy mắt.

Thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người đều sôi trào.

- Nói đùa sao? Sao có thể nhanh già như vậy chứ?

- Điều đó là đương nhiên, huyết châu là trái tim của Hấp Huyết Quỷ, mất nó thì coi như là xong đời.

- Vậy có nghĩa là, Huyết Thần cũng sắp vẫn lạc sao?

- Trong một ngày có hai vị Chúng Thần vẫn lạc, chẳng lẽ thời kỳ xế chiều của Chúng Thần muốn mở ra?

- Cái gì mà thời kỳ xế chiều của Chúng Thần, rõ ràng là đồ tể Chúng Thần xuất thế.

- Đừng có nói bậy, cho dù Hấp Huyết Quỷ không có huyết châu, ít nhất trong ba năm sẽ không chết đi.

- Trong ba năm không chết đi nghĩa là sao?

- Ý trên mặt chữ đó, Huyết Thần có thể sống tiếp ba năm, nếu như trong ba năm này hắn không thể cướp lại huyết châu, vậy thì hắn chắc chắn phải chết.

- Đúng vậy, dù sao Huyết Thần cũng là Thần, dù mất đi huyết châu thì cũng chưa chắc đã chết ngay.

- Đúng là đáng thương, còn phải ăn ba lần năm mới rồi mới chết đi.

- Gặp được một người một thỏ không biết xấu hổ này, đúng là xui xẻo mà.

- Còn không phải sao, ngươi nhìn Vu Thần chết rồi, Huyết Thần già nua, Long Thần bị lừa, Lôi Thần trọng thương, Bất Tử Hiên Thiếu bị phế, Tri Thiên Mệnh ngất xỉu, Quái Kiệt Thánh Sư thì đi đánh xì dầu*.

*: Giả bộ đánh đấm cho có khí thế.

...

Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt già nua của Huyết Thần, sau đó đau lòng không nỡ bỏ nhìn huyết châu trong tay.

- Cầu xin ngươi, trả huyết châu lại cho ta.

Huyết Thần vẫn tiếp tục cầu xin.

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó ôm huyết châu đi về phía Huyết Thần.

Trong ánh mắt chờ đợi của Huyết Thần, nó lấy một củ cà rốt đặt trong tay hắn, nghiêm trang nói.

- Bản Bảo Bảo Thỏ dùng cà rốt mình yêu thích nhất, đổi Huyết Châu mà ngươi yêu thích nhất, giao dịch công bằng, không ai chiếm tiện nghi ai.

Mọi người ở đây hoàn toàn im lặng, giao dịch công bằng cái con mẹ nó!

Mệt cho bọn họ còn nghĩ lương tâm của con thỏ này trỗi dậy, kết quả là đang đùa giỡn Huyết Thần chơi.

Quả nhiên chủ nhân là loại người gì, thì sẽ có loại con thỏ như thế, đều là một đức hạnh như vậy cả.

Huyết Thần ngây ngốc nhìn cà rốt trong tay, sau đó tức giận ném nó xuống đất.

Sắc mặt của Tiểu Bạch lập tức lạnh xuống, giận dữ nói.

- Tên khốn nhà ngươi, dám ném cà rốt mà Bản Bảo Bảo Thỏ thích nhất xuống đất!

- Con thỏ đáng chết, nhanh trả huyết châu lại cho bổn hoàng.

Huyết Thần vươn tay chộp về phía huyết châu trong ngực Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch duỗi ra móng vuốt ngắn ngủn, chỉ vào Huyết Thần, lạnh lùng nói.

- Ngươi là heo!

Vừa dứt lời, trong trời đất có một cỗ lực lượng kỳ quái chui vào trong cơ thể Huyết Thần.

- Không!

Đồng tử của Huyết Thần co rút lại, phát ra một tiếng hét chói tai, sau đó biến thành một con heo trước mắt bao nhiêu người.

- Ào ào...

Thấy cảnh như thế, tất cả mọi người lập tức bàn tán xôn xao.

- Đây là Đại Dự Ngôn Thuật!

- Vì sao con thỏ này lại biết Đại Dự Ngôn Thuật?

- Không phải nó có được truyền thừa Cực Quang Minh Thần sao? Vì sao còn có thể học Đại Dự Ngôn Thuật của Quái Kiệt Thánh Sư?

- Chẳng lẽ con thỏ này là đồ đệ của Quái Kiệt Thánh Sư?

- Ở thời đại Thượng Cổ, Quái Kiệt Thánh Sư dạy bảo ra Chí Tôn Yêu Giới là Hỗn Độn Thiên Thần, chẳng lẽ bây giờ lại dạy ra một Chí Tôn Thỏ nữa sao?

- Thánh Sư đúng là Thánh Sư, khó trách có thể trở thành một trong Tam Đại Kỳ Nhân của Thượng Cổ.

...

Lôi Thần miễn cưỡng ngẩng đầu lên hỏi.

- Văn Kiệt huynh, con thỏ này là đồ đệ của ngươi thật sao?

Thịnh Văn Kiệt cười khổ nói.

- Hạt giống linh hồn của ta mới thức tỉnh, không hề biết chuyện gì về đời trước hết.

Lôi Thần như có điều suy nghĩ, nếu hắn nhớ không nhầm, lúc còn ở Cấm Vực, Vương Hạo từng nói qua, Quái Kiệt Thánh Sư mang đến nhiều phiền toái cho hắn, cuối cùng bị hắn giết chết.

Nhưng hình như bây giờ hai người rất thân với nhau, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Mặc kệ, ta không nên xen vào chuyện người khác cho đỡ phiền phức.

Lôi Thần lắc đầu, hắn không muốn đắc tội cái tên biến thái Vương Hạo.

- Rống...

Đúng lúc này, Vương Hạo hét lên một tiếng thê thảm.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quanh người Vương Hạo bị hỏa diễm đốt lên, hỏa diễm màu trắng đang cố gắng thôn phệ hắn.

Bạch Diễm cười điên cuồng, nói.

- Vương Hạo, ngươi không cần giãy dụa vô ích, Hư Vô Chi Hỏa có ý thức của riêng mình, nó sẽ tự lựa chọn chủ nhân, chưa có ai có thể cưỡng ép nó nhận chủ được, ngươi chết chắc rồi.

Vương Hạo hừ lạnh nói.

- Vậy thì hôm nay ta sẽ để cho ngươi xem, nó bị cưỡng ép nhận chủ thế nào...

-------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.