- Yaaa... Ta đã khỏe lại rồi, cám ơn ông trời, cám ơn mặt đất, cám ơn bé thỏ trắng đáng yêu nhà ta.
Bỗng nhiên Vương Hạo mở to mắt, cực kỳ hưng phấn đứng dậy nhảy nhót.
Mọi người ở đây đều xạm mặt, tên khốn này lại giả vờ bị thương? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy hành động của mình rất quá đáng sao?
Bất Tử Hiên Thiếu nhịn không được giơ ngón tay cái với Vương Hạo, tỏ vẻ mình đã hoàn toàn phục.
Thằng khốn này lại đi giả chết, lừa gạt Thiên Tài Địa Bảo của một con thỏ năm tuổi, đúng là không có chút tiết tháo nào nữa rồi.
Trước đó Vương Hạo nói mình thường xuyên lừa gạt đồ ăn vặt của bạn nhỏ, hắn vẫn không tin, làm gì có người nào lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy chứ?
Nhưng một màn trước mắt này, lại phá vỡ sự nhận thức về hai chữ vô sỉ của hắn.
- Đúng là nhân tài mà!
Bất Tử Hiên Thiếu cảm khái một tiếng, hắn cảm thấy con đường mình phải đi còn rất dài, ít nhất chuyện lừa gạt đồ ăn vặt của em nhỏ này, hắn còn chưa bao giờ làm.
- Nấc...
Vương Hạo nhịn không được ợ ra tiếng, khí tức trở nên mạnh mẽ hơn, tu vi cũng từ Võ Thánh cấp bảy đột phá lên Võ Thánh cấp tám.
Tất cả mọi người há hốc mồm, hắn ta ăn nhiều Thiên Tài địa bảo như thế, tiêu hóa trong thời gian ngắn thì thôi đi, nhưng chỉ đột phá có một cấp, đây chính là cái quỷ gì vậy?
Phải biết rằng số lượng Thiên Tài Địa Bảo mà Vương Hạo ăn hết, đủ để cho một Võ Thần đột phá Thiên Vị Cảnh đấy, hơn nữa dược lực mạnh mẽ còn có thể cải thiện thể chất.
Nhưng thể chất của Vương Hạo không hệ được cường hóa, mà đẳng cấp cũng chỉ đột phá có một cấp, có nhầm chỗ nào không chứ?
Thấy tình hình như vậy, Tiểu Bạch càng khóc lóc thảm thiết.
- Oa oa oa, bản bảo bảo thỏ quá đơn thuần mà.
Vương Hạo xoa đầu con thỏ, cười nói.
- Bé thỏ đừng khóc, nếu không ta cho ngươi mười tấn cà rốt để đền bù tổn thất được không?
Tất cả mọi người đều quăng ánh mắt khinh bỉ đến đây, ăn nhiều thiên tài địa bảo của con thỏ như vậy, thế mà chỉ dùng mười tấn cà rốt đề đền bù, thằng này đúng là chẳng có chút gì gọi là tiết tháo nữa rồi.
Lăng Tiêu xoa xoa mi tâm, hắn phát hiện Vương Hạo chính là một đứa bé không chịu lớn, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chơi thôi, hoàn toàn không để ý gì đến chuyện đứng đắn.
Tiểu Bạch hầm hừ nói.
- Vương Hạo, lần này ngươi thật quá đáng, lại dám giả chết lừa gạt thiên tài địa bảo của bản bảo bảo thỏ, lại còn lừa gạt nước mắt của ta nữa chứ?
- Con thỏ, ca là người có tiết tháo, ngươi không được vu oan hãm hại ca, coi chừng ca đi tố cáo ngươi tội phỉ báng.
Vương Hạo đến chết vẫn không thừa nhận, mình vừa lừa gạt một bé thỏ năm tuổi.
Tất cả mọi người đều trợn trắng mắt, cái tên lừa đảo có thể lừa gạt toàn bộ vũ trụ này, còn vênh mặt nói mình có tiết tháo? Đúng là không biết xấu hổ!
Tiểu Bạch ghét bỏ đẩy móng vuốt của Vương Hạo ra khỏi đầu, nói.
- Vương Hạo, nếu lần này không có 50 tấn cà rốt, bản bảo bảo thỏ tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ, cảm giác lỗ tai mình có vấn đề rồi.
Bị lừa mất nhiều thiên tài địa bảo như vậy, thế mà chỉ cần 50 tấn cà rốt để bồi thường, thiên tài địa bảo này là dùng giá củ cải để bán sao?
- Thành giao!
Vương Hạo gật đầu đồng ý một cách sảng khoái.
Tiểu Bạch ngây ngẩn cả người, với cá tính của Vương Hạo, đáng lẽ không đồng ý sảng khoái như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục diễn kịch, để lừa gạt thiên tài địa bảo của nó hay sao?
Vương Hạo cười cười, sau khi hệ thống vừa được tăng cấp, bảo bối bên trong được hạ giá toàn diện, giá của 50 tấn cà rốt cũng bằng 10 tấn cà rốt lúc trước, mà hắn thì hiển nhiên không thể bạc đãi con thỏ nhà mình được.
Tiểu Bạch lắc lắc cái đầu nhỏ, không nghĩ ra Vương Hạo muốn tiếp tục làm cái gì.
Nó nhảy lên bờ vai của Vương Hạo, đắc tý móc cà rốt ra ăn, trong đầu đang nghĩ đến nó phải dùng biện pháp gì, để lừa gạt bảo bối của Vương Hạo đến tay, để lật lại một ván, lấy lại uy danh của Chí Tôn Thỏ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cảm giác mình không thể hiểu được mạch não của một người một thỏ này.
Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ vang lên.
- Vương Hạo, đi chết đi!
Con ngươi của Vương Hạo bỗng nhiên co rụt lại, hắn nhanh chóng ôm Tiểu Bạch rồi hóa thành một làn khói đen biến mất trong trời đất.
- Ầm ầm…
Một giây sau, một luồng Bạch Sắc Hỏa Diễm đánh vào chỗ Vương Hạo vừa đứng, hỏa diễm cuồng bạo bao phủ khắp mọi nơi.
- Là Hư Vô Chi Hỏa của Bạch Diễm.
Tất cả mọi người nhịn không được kêu lên, chỉ thấy Bạch Diễm đang mặc quần áo rách rưới, bị xé bên này bên kia, làm cho người ta nhịn không được mà suy nghĩ miên man.
Vương Hạo nhếch miệng.
- Thật là vô dụng, uống thêm thuốc mà có thể nhanh kết thúc như vậy.
- Ta giết ngươi!
Sắc mặt Bạch Diễm cực kỳ dữ tợn, hắn hóa thành một viên mặt trời màu trắng, đâm về phía Vương Hạo.
- Đến hay lắm, Hư Vô Chi Hỏa của ngươi, ta nhận!
Bỗng nhiên Vương Hạo mở hai con mắt ra, một cỗ khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể tràn ra trong nháy mắt, tu vi cũng từ Võ Thánh cấp tám, nhảy vọt lên Võ Thần cấp tám.
Đồng thời, kiếm Chúa Tể trong tay cũng bộc phát ra một luồng kiếm quang lăng lệ, dùng tư thế thẳng tiến không lùi đâm về phía Bạch Diễm.
Thấy một màn như vậy, quần chúng ăn dưa xung quanh bắt đầu kêu rên.
- Ông trời của ta, truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần vậy mà bị Vương Hạo chiếm được.
- Ta thật sự không thể nào hiểu được, tên này sấm quan từ lúc nào chứ?
- Mặc kệ Vương Hạo sấm quan thế nào, chúng ta cứ chuẩn bị đi lên cướp đoạt truyền thừa là được.
- Không sai, cho dù Vương Hạo mở truyền thừa ra thì cũng chỉ có tu vi Võ Thần, căn bản không phải là đối thủ của cường giả Thần Vị Cảnh như Bạch Diễm.
- Vương Hạo rõ ràng còn có Quỷ Vương U Linh, nhưng hắn lại không dùng, bây giờ còn tự mình ra tay, đúng là ngớ ngẩn.
- Nếu hắn không ngớ ngẩn, vậy thì chúng ta có chỗ tốt để nhặt sao?
- Không sai, mong rằng cái tên này ngớ ngẩn thêm chút nữa.
.. . .
Đám người Lăng Tiêu nhếch miệng, lại muốn đi cướp đồ của tên yêu nghiệt Vương Hạo, đúng là mơ mộng hão huyền.
- Ầm ầm ...
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên.
Chỉ thấy kiếm quang của Vương Hạo và mặt trời trắng Bạch Diễm đâm vào nhau, làm cho trời đất bốc lên một cơn gió lốc cuồng bạo và nóng rực.
Mà hai người Vương Hạo và Bạch Diễm thì nhảy từ dưới đất lên, đánh nhau quên cả trời đất.
- Mả mẹ nó, có nhầm không vậy!
Tất cả mọi người nhịn không được chửi bậy một tiếng, nghi ngờ con mắt của mình có vấn đề.
Cho dù Vương Hạo có biến thái thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua bốn đẳng cấp lớn để chiến đấu chứ? Cái này còn cho người khác đường sống không hả?
- Vương Hạo, ngươi đi chết đi!
Bạch Diễm gầm lên một tiếng, một luồng khí tức nóng rực hơn bộc phát ra.
Vương Hạo lại cười nói.
- Hư Vô Chi Hỏa của ngươi lợi hại, nhưng dù lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn con thỏ nhà ta được.
Con ngươi của Bạch Diễm bỗng nhiên co rụt lại, chỉ thấy Tiểu Bạch vừa rồi còn ngồi trên vai Vương Hạo, đã biến mất đâu không thấy.
- Xem mộng côn Bản Bảo Bảo Thỏ đánh đây…
Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Bạch Diễm, Hỗn Độn Thanh Trúc trong tay giơ lên cao cao, sau đó hung hăng đập vào đầu Bạch Diễm.
Lúc này, cả người Bạch Diễm run lên, trong đầu một mảnh trống không, cả người ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Vương Hạo một chỉ vào mi tâm Bạch Diễm, nghiêm túc nói.
- Nhật Chi Lực, tước đoạt!
- A ...
Bạch Diễm hét lên một tiếng kêu thê thảm, một luồng Bạch Sắc Hỏa Diễm từ trong cơ thể bị rút ra, sau đó nhanh chóng dung nhập người Vương Hạo.
Đồng thời, chân khí trong người Bạch Diễm cũng nhanh chóng suy yếu, bị Vương Hạo điên cuồng hút vào trong cơ thể...&----------