Hành tinh Thiên Minh.
Trong một khu Doanh trại Quân đội.
Quan Kiệt Anh nghiêm túc ngồi trước mặt một người phụ nữ, người phụ nữ này chính là Thu Linh Hàn, còn bên cạnh Thu Linh Hàn là Tuyết Thiên Cầm quai hàm bạnh ra thở hổn hển.
- Thu tiền bối, tôi thật sự không biết lệnh đồ lại quay về Hành tinh Thiên Minh tu luyện.
Quan Kiệt Anh lấy làm tiếc nói, nếu như ông biết Tuyết Thiên Cầm lại trở về Hành tinh Thiên Minh tu luyện, có đánh chết ông cũng không dám đến đó gây chuyện.
Đồng thời, trong lòng Quan Kiệt Anh vô cùng căm hận đám binh sỹ, kêu bọn chúng đi bắt những Tiềm phục giả cấp cao, thì lại đi bắt bắt đứa bé tu vi Võ Sư Tuyết Thiên Cầm về, đây không phải là đang chuốc thêm rắc rối cho ông sao.
- Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ có truy cứu là trách nhiệm của ai thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Thu Linh Hàn nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ chỉ cần ông đồng ý với tôi một việc, tất cả đều dễ nói.
Quan Kiệt Anh đành gật đầu,
- Thu tiền bối, người có gì căn dặn!
- Tôi muốn đồ đệ của ông, đi đến Liên Bang Diệu Thiên.
Thu Linh Hàn nhìn thẳng vào Quan Kiệt Anh.
- Cái gì!
Quan Kiệt Anh sợ hãi, lắc đầu lia lịa,
- Không thể được, tuyệt đối không thể được, Vân Dương.......
Thu Linh Hàn lạnh tanh cắt ngang Quan Kiệt Anh,
- Ông ít nói với tôi câu không thẻ được đi, năm đó nếu như không phải là Quân đội có sai sót, thì bây giờ làm gì có nhiều chuyện rắc rối như vậy, lần này Vương Hạo và đồ đệ của tôi đều đi, đồ đệ của ông đi chỉ là cho chắc chắn hơn thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện, Quân đội sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Việc này......
Quan Kiệt Anh chấn tĩnh nhìn Thu Linh Hàn, người đàn bà này muốn làm gì? Lẽ nào bà ta muốn gây ra đại chiến giữa hai hệ Ngân Hà sao?
Hừm......
Thu Linh Hàn lạnh lùng, cầm tay Tuyết Thiên Cầm, đi ra khỏi Doanh trại, sau đó nắm chặt Lý Vân Dương vẫn còn đang ngơ ngác, lên Phi thuyền.
Ngay khi nhận ra điều này, Quan Kiệt Anh vội vàng đuổi theo ra ngoài,
- Thu tiền bối, bà làm như vậy là đang tạo ra mẫu thuẫn giữa Công ty Thiên Hỏa và Quân đội.
- Kể từ khi các người làm mất cháu trai của tôi, thì mẫu thuẫn của chúng ta đã bắt đầu rồi.
Mặt Thu Linh Hàn lạnh băng quay lại nhìn Quan Kiệt Anh, sau đó khởi động Phi thuyền và biến ngay tại đó.
- Ài…
- Quan Kiệt Anh thở dài bất lực, việc đến mức này, ông cũng không biết phải nói như thế nào mới được.
Năm năm trước, quan hệ giữa Công ty Thiên Hỏa và Quân đội vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là đi cùng trên một con thuyền.
Suy cho cùng, một bên sản xuất vũ khí, đạn dược, một bên mua vũ khí, đạn dược, mối quan họ này không thể không tốt.
Nhưng vào một ngày của năm năm về trước, Quân đội bảo vệ vùng biên giới Liên Bang Tinh Tế cần một lô vũ khí đạn dược, giống như từ trước đến nay họ gửi đơn đặt hàng đến cho Công ty Thiên Hỏa.
Nhưng người đến giao hàng lần này lại là đại thiếu gia của Công ty Thiên Hỏa, cũng là cháu trai của Thu Linh Hàn, Thu Lôi.
Sau đó không biết chuyện gì xảy ra, Liên Bang Diệu Thiên bất ngờ tấn công, tuy cuối cùng Quân đội cũng đánh lui được quân địch, nhưng Thu Lôi lại bị đối phương bắt đi.
Khiến cho lãnh đạo cấp cao của Công ty Thiên Hỏa nổi cơn thịnh nộ, nên biết rằng Thu Lôi là người kế thừa duy nhất của Công ty Thiên Hỏa, nếu như xảy ra chuyện gì, thì ai sẽ kế thừa Công ty Thiên Hỏa!
Lẽ nào đường đường là một trong năm thế lực lớn nhất Liên Bang Tinh Tế, chỉ vì không có người kế thừa mà phải sụp đổ sao? Hoặc là đổi họ khác?
Kết cục này rõ ràng không phải là kết quả mà lãnh đạo cấp cao của Công ty Thiên Hỏa muốn nhìn thấy, vì thế Công ty Thiên Hỏa đã triển khai hành động giải cứu Thu Lôi.
Nhưng Liên Bang Diệu Thiên cũng không phải ngốc, bắt được một quân bài quan trọng như vậy, làm sao có thể để đưa người đi một cách dễ dàng được.
Hơn nữa, mỗi lần Công ty Thiên Hỏa giải cứu thất bại, đều khiến Công ty Thiên Hỏa càng căm thù Quân đội hơn, làm cho mối quan hệ của họ từng bước rơi vào tình trạng không thể cứu vãn được.
Đợi đến khi họ tấn công Liên Bang Tinh Tế, nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Vì vậy trong năm năm nay, tổng cộng Công ty Thiên Hỏa đã phái đi hơn nghìn người, nhưng không một ai ngoại lệ, tất cả đều thất bại, việc này cũng khiến cho mối quan hệ giữa Quân đội và Công ty Thiên Hỏa càng ngày càng tồi tệ.
Nhưng lần này, Thu Linh Hàn dự tính dốc toàn lực, đi giải cứu Thu Lôi.
Thậm chí còn kéo thêm Lý Vân Dương, chính là đề phòng nếu có vấn đề gì đột xuất xảy ra, dễ dàng ép Quân đội, đến lúc đó Quân đội không thể không ra tay cứu người, như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực cho Công ty Thiên Hỏa.
- Vân Dương, có lẽ đối với con lần này, cũng là một lần rèn luyện!
Quan Kiệt Anh thở dài, hy vọng lần này đi cùng với Vương Hạo, Lý Vân Dương có thể cảm nhận thấy áp lực to lớn, từ đó kích thích tiềm năng của bản thân mình.
.......
Khu biệt thự, Cơ Sở 11.
Nhóm Vương Hạo vừa về tới nhà Triệu Tầm Văn, đã bị thu hút bởi một người con gái vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi gò bồng đảo, càng khiến mọi người chú ý hơn.
Vương Hạo nhìn ngắm người con gái xinh đẹp này,
- Trời, lẽ nào là fan của tôi?
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu nhìn Vương Hạo với ánh mắt chê bai, vị Lão đại này thật sự không có một chút đánh giá nào cho nhân phẩm của mình sao? Người giống như anh, mà còn muốn có fan, vẫn chưa tỉnh mộng hay sao.
- Xin chào, Vương Hạo, tôi là Phan Giai Di làm việc tại đài phát thanh của Cơ Sở 11. Người đẹp đi đến trước mặt Vương Hạo, lễ phép giới thiệu về mình.
- Lão đại, Phan Giai Di là phóng viên xinh đẹp nổi tiếng khắp trường chúng ta, nghe nói câu hỏi của cô ấy vô cùng thông minh, ngôn từ vô cùng sắc bén.
Tiền Vạn Dương nói nhỏ với Vương Hạo, chỉ có điều mắt nhìn chăm chăm vào đôi gò bồng đảo của Phan Giai Di.
Hừm!
Phan Giai Di lạnh lùng, kéo áo lên, che đi đôi gò bồng đảo của mình.
Cô là thành viên Câu lạc bộ Sắc Vi, sau khi nghe được câu chuyện của Tiểu Lệ, liền xung phong nhận việc báo thù cho Tiểu Lệ.
Hơn nữa suy nghĩ của cô rất đơn giản, chính là phỏng vấn Vương Hạo, đem những việc xấu mà Vương Hạo làm công bố cho tất cả mọi người biết, lợi dụng dư luận để tấn công Vương Hạo, khiến cho Vương Hạo sẽ bị ném trứng thối khi đi ra đường.
Vương Hạo trợn mắt nhìn Tiền Vạn Dương,
- Nhìn cái gì!
- Lão đại, việc này.....
Tiền Vạn Dương ôm đầu xấu hổ.
Vương Hạo giáo huấn:
- Những người đàn ông chỉ biết nhìn ngực to, mông cong, chân dài của phụ nữ, đều là dung tục, nông cạn, không biết sĩ diện......
Tiền Vạn Dương sững sờ, Lão đại có ý gì vậy? Nếu là không biết sĩ diện, vậy tại sao anh còn nhìn ? Thậm chí tay anh còn như đang muốn sờ lên vậy?
Trần Diệu chịu không nổi, kéo Vương Hạo, nói nhỏ:
- Lão đại, khiêm tốn chút!
- Khiêm tốn cái gì? Chú coi anh là loại đàn ông dung tục, nông cạn đó sao?
Đột nhiên Vương Hạo trịnh trọng nói:
- Không nhìn thấy anh thật sự đang nhìn tâm hồn của Phan Giai Di, dự tính muốn giao tiếp tâm hồn với cô ấy.
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu nhếch mép, Lão đại thật sự không cần thể diện ư, ngay cả đến lời lẽ lừa quỷ như thế này cũng có thể nói ra.
Có điều, có nhìn còn hơn những kẻ giả vờ nho nhã.
Tiền Vạn Dương trang trọng nói:
- Tâm hồn này hơi to một chút!
Trần Diệu tán đồng nói:
- Không những to, mà còn rất tròn!
Phan Giai Di tức giận mặt đỏ ửng lên, cô phỏng vấn biết bao nhiêu người, cho dù đối phương có bị thu hút bở thân hình của cô, thì cũng thể hiện như chính nhân quân tử, đoan trang không tùy tiện, chứ đâu có giống như Vương Hạo, không những nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, mà còn nói ra những câu đê tiện như vậy.