Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 171: Chương 171: Thật Sự Rất Không Nên




- Vương Hạo, tôi đến là để phỏng vấn ai vài câu.

Phan Giai Di hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nóng nảy bộp chộp của mình, bây giờ cứ để cho Vương Hạo đắc ý một lúc, đợi khi danh tiếng bị hủy hoại rồi, thì anh ta cũng có lúc phải đau đầu.

- Cô nói.......

Vương Hạo không tập trung, xua tay. Trong đầu lúc này đang nghĩ rốt cục đôi gò bồng đảo kia có sức sát thương lớn như thế nào.

- Tôi muốn hỏi sinh viên Vương Hạo, anh xông vào Câu lạc bộ Cuồng Kiếm, đứng trước mặt bao nhiêu sinh viên, đánh Tô Mạt như vậy, anh có biết, hành vi này của anh là phạm tội....

- Còn nữa vừa nãy Tổ chức khủng bố DY tập kích, anh yêu cầu các sinh viên đưa tiền cho anh để bảo toàn mạng sống thì không nói làm gì, nhưng cuối cùng anh chỉ bắn một quả hỏa tiễn Tinh Không, hành vi này của anh hoàn toàn là thừa nước đục thả câu, quả là vô sỉ hơn cả quân bán nước, lẽ nào anh không có một chút xấu hổ nào sao?

......

Máy quay của Phan Giai Di chĩa thẳng vào Vương Hạo, cô tin rằng chỉ cần những việc này được đưa tin ra bên ngoài, Vương Hạo nhất định sẽ trở thành phần tử cặn bã người người lên án, đến lúc đó xem anh ta còn dám ra đường hay không.

Tiền Vạn Dương nói nhỏ:

- Lão đại, Phan Giai Di rất có tiếng tăm, nếu như thật sự bị cô ta đưa tin ra, sau này anh chỉ có thể ở nhà làm trai ngoan rồi.

Trần Diệu cũng nói thêm:

- Lão đại, trước tiên anh hãy trả lời hai câu đi, làm sao lừa gạt qua được hai câu này thì nói tiếp, nếu không thì ra đường sẽ bị người ta ném trứng thối.

Vương Hạo nhìn hai người họ đầy khinh thường, chỉ là một cô gái mà cũng muốn anh chịu thua, đang đùa cái gì vậy.

Hơn nữa, anh còn mong những việc này được truyền ra bên ngoài, như vậy thì chỉ cần ở nhà thôi cũng có thể đạt được điểm phản diện, nhẹ nhàng biết bao!

- Theo ý của cô Phan Giai Di đây thì, người khác muốn thuốc giải, tôi nên dâng hai tay lên sao; người khác dỡ nhà của tôi, tôi nên vỗ tay ăn mừng sao; Tổ chức khủng bố DY tập kích, tôi nên đánh cho phần tử khủng bố bỏ chạy mà không lấy một đồng nào sao...

Vương Hạo cười nói.

- Lẽ nào anh không nên làm như vậy sao?

Phan Giai Di lạnh lùng hỏi:

- Năm đó Nguyên soái Vương Thiệt Dật đúng là một vị anh hùng vui với việc giúp đỡ người khác, không bao giờ đòi báo đáp, là tấm gương sáng cho sinh viên bây giờ, anh đã có năng lực như vậy, thì tại sao phải nịnh bợ như vậy?

- Ý của cô Phan là? Chỉ cần có năng lực, là nhất định phải giúp đỡ những người cần giúp đỡ đúng không?

Vương Hạo nhìn Phan Giai Di.

- Đúng vậy!

Phan Giai Di nghiêm túc trả lời:

- Nếu như tất cả mọi người trên thế giới đều giống anh, thì xã hội này sẽ biến thành vô tình vô nghĩa.

Bộp bộp.....

Vừa dứt lời, Vương Hạo liền vỗ tay, gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi, ngay đến cả cô Phan cũng nói như vậy, thì tôi không khách sáo nữa.

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu sững sờ, Lão đại muốn làm gì vậy? Không phải là tức giận quá rồi chứ, muốn bắn một quả pháo sao!

- Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra!

Phan Giai Di đánh vào người Vương Hạo, hét lên.

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Tôi là một người cô đơn không ai cần, nếu như cô Phan có thể giúp đỡ những người cần giúp đỡ, thì chi bằng hãy giúp tôi giải quyết nhu cầu sinh lý một lát!

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu há hốc miệng nghe lý lẽ không chính đáng của Vương Hạo, Lão đại đúng là Lão đại, cưỡng bức con gái nhà người ta, còn dám nói những lời dung tục như vậy.

- Anh mau bỏ tay ra, tôi không bao giờ giúp anh giải quyết việc này, anh là đồ biến thái....

Phan Giai Di giận tái mặt.

Vương Hạo dừng lại, quăng Phan Giai Di xuống đất, lạnh lùng nói:

- Anh mày ghét nhất loại người nói một đằng, làm một nẻo như mấy người, anh mày bán gì, bán bao nhiêu tiền, đó là việc của anh mày, các người có thể lựa chọn không mua, cô đừng có ở đây giả vờ cao quý nữa.

Bộp bộp bộp....

Vừa dứt lời, Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vỗ tay lia lịa.

- Lão đại nói hay quá, chúng ta không ép họ mua đồ của chúng ta, dựa vào cái gì nói chúng ta không có đức.

Tiền Vạn Dương nói lớn.

- Đúng vậy!

Trần Diệu gật đầu,

- Chúng ta không trộm không cướp, dựa vào cái gì nói chúng ta không có lòng đồng cảm, nếu như Lão đại của chúng tôi thật sự không có lòng đồng cảm, thì một trăm nghìn người truyền nhiễm trên Hành tinh Thiên Minh sớm đã chết rồi, hôm nay nếu không phải là Lão đại chúng tôi bắn một quả hỏa tiễn Tinh Không, thì Thành phố số 11 đã bị công phá rồi, đâu đến lượt cô ở đây chất vấn Lão đại chúng tôi....

- Không dám, không dám....

Vương Hạo khiêm tốn nói:

- Tuy tôi biết mình đã cứu rất nhiều người, là một anh hùng, nhưng tôi không màng danh lợi, chỉ hy vọng cô Phan đây giúp tôi giải quyết nhu cầu sinh lý một lát, tôi nghĩ rằng cô Phan sẽ nhiệt tình giúp đỡ....

- Anh, các anh......

Phan Giai Di tức giận hai gò bồng đảo nhấp nhô mạnh, đây là lần đầu tiên cô gặp phải ba người vô liêm sỉ như vậy.

- Anh cái gì.

Vương Hạo lạnh lùng nói:

- Anh mày cứu nhiều người như vậy, muốn cô giúp một việc thôi cũng một mực từ chối, thật sự tưởng rằng anh mày không bao giờ tức giận sao?

- Tiền Vạn Dương và Trần Diệu cảm thấy xấu hổ, Lão đại quả nhiên không hổ danh là người không bao giờ giữ thể diện khi ra ngoài, rõ ràng đã làm lệch lạc ý nghĩ của việc ‘ giúp đỡ người cần giúp đỡ rồi’.

- Cứ cho là anh đang cứu người, vậy tối qua có dự tính xông vào nhà Triệu Tầm Văn, để chiếm đoạt bạn gái của Triệu Tầm Văn, xin hỏi anh và loài cầm thú có gì khác nhau?

Phan Giai Di liên tiếp chất vấn Vương Hạo, khiến Tiền Vạn Dương và Trần Diệu sững sờ.

Những thông tin trước đó họ đều biết, nhưng về việc Vương Hạo có âm mưu chiếm đoạt bạn gái của Triệu Tầm Văn, họ thật sự không biết.

Nhưng nghĩ kỹ thì, đột nhiên tối qua Triệu Tầm Văn lại ra tay với Vương Hạo, hình như cuối cùng đã tìm ra được lý do hợp lý giải thích cho việc này rồi.

- Bạn gái Triệu Tầm Văn? Người giao hàng đó sao!

Vương Hạo ngẩn người, lẽ nào lão Triệu này còn kiếm loại con gái đó làm bạn gái sao? Vậy thì cái sừng này phải dài bao nhiêu.

- Tiểu Lệ không phải người giao hàng, cô ấy là người của Câu lạc bộ Sắc Vi....

Phan Giai Di tức giận nói.

Ồ!

Vương Hạo gật đầu mơ hồ,

- Tôi hiểu rồi, thì ra Câu lạc bộ Tường Vi là Câu lạc bộ vui với việc giúp đỡ người khác, tối qua tôi có dùng tiền sỉ nhục người giao hàng đó không, Tiểu Lệ thực sự quá không nên rồi.

Phan Giai Di giận tím mặt, tên dâm tặc đáng chết này, lại dám nghĩ Câu lạc bộ Tường Vi của họ như vậy, thật sự không thể tha thứ được....

- Được rồi, không cần nói nhiều, chúng ta còn phải làm chuyện gấp quan trọng hơn....

Vương Hạo nắm chặt tay Phan Giai Di, lôi vào phòng của mình.

A,

- Cứu tôi với! Tên dâm tặc này, mau thả tôi ra....

Phan Giai Di sợ mặt mày tái mét, ra sức vùng vẫy, muốn chạy thoát, nhưng đôi tay Vương Hạo giống như chiếc kìm lớn, giữ chặt lấy cô, không thể nào thoát ra được.

Khụ khụ....

Tiếng ho vang lên, chỉ nhìn thấy ông già Hàn Giang xuất hiện cách đó không xa, ông thực sự không chịu nổi nữa, đây đúng là ác bá vô sỉ hoành hành khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.