- Lão già, ông lại muốn làm gì?
Vương Hạo liếc mắt nhìn Hàn Giang một cái.
Hàn Giang lắc đầu:
- Tôi chỉ tới để nhắc nhở cậu, Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên bên kia đã nói xong rồi, bây giờ chúng ta có thể đi.
- Bây giờ đi?
Vương Hạo sửng sốt, hai cô gái Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên này cũng quá dễ nói chuyện rồi? Chẳng lẽ các cô không muốn một chút gì sao?
- A...
Trong lúc Vương Hạo đang ngây người thì Phan Giai Di mở miệng nói, sau đó cắn một cái lên cánh tay của Vương Hạo, đau đến mức Vương Hạo quát to một tiếng.
- Vương Hạo, việc này chúng ta chưa xong đâu!
Phan Giai Di thoát khỏi vuốt sói sau đó nhanh chân chạy, không dám dừng lại thêm một giây nào, lúc gần đi vẫn không quên vứt xuống một câu hung ác.
- Lão đại, anh không sao chứ?
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu liền vội vàng tiến lên hộ giá.
- Cô gái đáng chết, không chỉ có nói khi đang đánh rắm lại còn dám cắn ông đây...
Vương Hạo tức giận nổi trận lôi đình.
Khóe miệng hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu giật giật, người ta nói chuyện khi đánh rắm, vậy lão đại anh nói chuyện khi làm cái gì?
Tay Hàn Giang vuốt râu cười ha hả, đây chính là ác bá vô sỉ hoành hành trong thôn bị xuống đài.
- Cười đã chưa?
Vương Hạo nhắm hai mắt lại, tản ra một loại mùi vị rất nguy hiểm:
- Đều vì ông đến mới khiến cho cô gái này chạy mất, nếu như ông còn muốn để tôi đi công ty Thiên Hỏa thì nhất định phải bồi thường cho tôi.
Nụ cười trên mặt Hàn Giang lập tức ngưng kết, thằng nhóc này còn có thể có chút tiết tháo không? Dựa vào đâu mà Phan Giai Di chạy mất lại tính vào trên ông chứ?
- Không có!
Hàn Giang hừ một tiếng, trong nháy mắt bắt đầu ngạo kiều, hắn đã cấp một chiếc phi thuyền hệ thống ẩn thân năm cấp, thế mà còn doạ dẫm hắn, xem hắn dễ bị bắt nạt lắm à?
- Không có?
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Vậy ông đây không đi được, ai sợ ai chứ!
Nói xong, Vương Hạo quay người đi về biệt thự, dáng vẻ ông đây sẽ không đi, dù ai nói gì cũng đều vô dụng.
Sắc mặt Hàn Giang biến thành màu đen, thằng nhóc chết tiệt này sao lại vô sỉ như vậy chứ? Chỉ cần có chút khả năng thì lập tức lên giá cố định, căn bản không thể nói cái gì mà uy tín với cậu ta.
- Được, được, xem như lão già này sợ cậu...
Hàn Giang vô cùng bất đắc dĩ, nếu không phải vì nghĩ cách cứu viện tiểu thiếu gia nhà mình thì ông cũng sẽ không phải ăn nói khép nép như vậy.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu một bộ mặt sùng bái nhìn Vương Hạo, quả nhiên là người chí tiện thì vô địch!
Khóe miệng Vương Hạo nổi lên một nụ cười đắc thắng:
- Tôi cũng không cần quá nhiều, nghe nói công ty Thiên Hỏa các ông có một món đại sát khí, tên là hạt pháo laser, tôi lại gắng gượng muốn món pháo này.
- Không thể được!
Hàn Giang tức đến mức dựng râu trừng mắt, cái này TM gọi là gắng gượng muốn sao? Đây rõ là công phu sư tử ngoạm! Lừa gạt ông một phi thuyền hệ thống ẩn thân năm cấp không nói, lại còn muốn hạt pháo laser, đây là xem hắn như kẻ tiêu tiền như nước phải không?
Phải biết rằng, hạt pháo laser chính là đại sát khí tổn thương năm cấp, hơn nữa còn là pháo laser loại một.
Chỉ cần trên phi thuyền lắp đặt năng lượng tinh thạch vô hạn thì tương đương với nã pháo vô hạn, sau đó nhẹ nhàng diệt sát Võ Đế, là máy thu hoạch Võ Đế chân chính.
Mà hạt pháo laser vẫn là chiến lược mang tính hạn chế mua sắm vũ khí của Liên Bang Stars, ngoại trừ năm đại thế lực của Liên Bang Stars thì hoàn toàn không có người nào có thể có được nó.
Cho dù là những đại quý tộc kia cũng đừng hòng có được một món hạt pháo laser.
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vô cùng bội phục nhìn Vương Hạo, biểu thị triệt để sự quỳ phục trước Vương Hạo, thế mà ngay cả hạt chùm sáng cũng dám mở miệng nói muốn.
Nếu như lúc đầu quỹ đạo pháo chỉ có thể đơn đấu Võ Đế, vậy thì sau khi có được hạt pháo laser, cho dù Võ Đế có tới cả nhóm đông thì cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Có điều muốn hạt pháo laser không gián đoạn nã pháo thì tối thiểu cần có hai viên tinh thạch năng lượng vô hạn mới được.
Mà Vương Hạo vừa rồi từ trên phi thuyền cỡ lớn của tổ chức khủng bố DY có được hai viên tinh thạch năng lượng vô hạn, cho nên tuyệt đối không cần lo lắng vấn đề năng lượng.
- Không thể thì quên đi.
Vương Hạo khoát tay áo, quay người rời đi.
- Chờ một chút!
Hàn Giang ngăn cản Vương Hạo, hít sâu một hơi nói:
- Hạt pháo laser năm cấp thì không thể nhưng cậu thấy pháo laser bốn như thế nào?
- Ông xem tôi là ăn mày à?
Vương Hạo nhếch miệng, đi qua Hàn Giang về trong phòng.
Hàn Giang tức phát điên, mẹ nó, pháo laser bốn cấp này cũng có thể gọi đại phát gọi ăn mày sao? Nếu như vậy thì công ty Thiên Hỏa trở thành cái gì rồi? Căn cứ ăn mày?
- Tiểu tử thúi, cậu đừng quá đáng!
Hai mắt Hàn Giang phiếm hồng, nắm chặt nắm đấm.
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu bị hù sợ, trái tim bé nhỏ nhảy lên thình thịch thình thịch, liên thanh khuyên nhủ:
- Lão đại, pháo laser bốn cấp đã không tệ rồi, chúng ta thấy tốt thì lấy đi! Nếu thật sự chọc giận hắn thì cuộc sống của chúng ta cũng không dễ chịu đâu!
- Yên tâm đi! Lão già này không dám đụng đến chúng ta đâu.
Vương Hạo nhếch miệng, tự tin cười nói:
- Chúng mày cũng không nghĩ thử xem, thân phận của Thu Linh Hàn là gì, nhưng cô ta hết lần này tới lần khác lấy tư thế lớn đến mời tao, điều này chứng minh tao rất quan trọng, nếu như tao là người quan trọng như vậy thì bọn mày cảm thấy lão già này dám ra tay với tao không?
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu giật mình nhẹ gật đầu, cho rằng thân phận Thu Linh Hàn là tu vi Vũ Thánh, đại tiểu thư của công ty Thiên Hỏa ở Liên Bang Stars này không có chuyện là cô ta không giải quyết được. Nhưng bây giờ Thu Linh Hàn hết lần này tới lần khác tìm đến Vương Hạo, điều này chứng tỏ rằng chỉ có Vương Hạo mới có thể hoàn thành, cho nên Vương Hạo mới dám không sợ hãi mà giở công phu sư tử ngoạm.
- Vương Hạo cậu thật thông minh, cũng biết nắm lấy thời cơ mở miệng muốn cái g. Được, cấp năm hạt pháo laser cho cậu.
Hàn Giang nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm túc nói:
- Nhưng cậu phải nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng cậu được mở miệng muốn cái gì, nếu như lại muốn thì tôi sẽ cưỡng ép mang cậu trở về.
- Nếu là một lần cuối cùng thì có phải tôi nên chọn một số đồ tốt hay không?
Vương Hạo gãi gãi cằm rơi vào trầm tư.
Sắc mặt Hàn Giang tức giận biến thành màu đen, thằng oắt này cũng quá không có tiết tháo rồi? Vậy mà còn muốn!
- Sư đệ Vương Hạo, mấy ngày không gặp, cá tính hoạt bát của cậu vẫn như cũ nhỉ!
Một tràng tiếng cười truyền đến.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại liền thấy Lăng Tiêu mang theo nụ cười trên mặt đang đi tới.
- Tại sao cậu lại ở chỗ này?
Vương Hạo hiếu kì hỏi.
- Đưa chiến y toàn năng bốn cấp cho cậu.
Lăng Tiêu đem một cái ba lô đưa cho Vương Hạo, sau đó nghiêm túc nói:
- Sư công còn giao cho anh, để anh cùng đi với cậu hoàn thành nhiệm vụ của Thu tiền bối.
- Ngay cả anh cũng đi?
Vương Hạo ngây ngẩn cả người, Thu Linh Hàn này rốt cuộc dự định làm gì đây?
Mặc kệ là hắn hay là Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Lăng Tiêu, tu vi của tất cả cũng không đạt tới Võ Tông, loại thực lực tổ hợp này có thể làm được chuyện gì đây? Chẳng lẽ những Võ Thánh này nhàn rỗi nên đau xương cốt, muốn chơi đùa với bọn hắn?
Sắc mặt Hàn Giang nghiêm túc nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn vào mắt Vương Hạo, trong đầu nghĩ đến Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi và Lý Vân Dương.
Nếu như năm người này không cứu thiếu gia nhà ông ra ngoài, mà đưa vào Liên Bang Diệu Thiên thì như vậy cuộc chiến đấu giữa hai tinh hệ có thể vang dội trong nháy mắt...