Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 106: Chương 106: Giáo Viên Xinh Đẹp




Ngày hôm sau.

Ba người Vương Hạo, Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đi vào phân viện Thập Nhất chỗ trung tâm của thành Thập Nhất.

Vương Hạo đi lại trong phân viện Thập Nhất, cảm giác với lúc lên đại học trước kia không khác nhau nhiều, con đường như cũ, bạn học như cũ, chỉ là tâm thái không giống.

Lão đại, em biết sai rồi, anh hãy bỏ qua cho em đi! - Vẻ mặt Trần Diệu cầu xin, tối hôm qua sau khi không tìm được em gái, hắn bộc trực tất cả, kết quả không cần phải nói, bị Vương Hạo đánh cho một trận.

Sau khi đánh xong, Vương Hạo cảm thấy vẫn chưa hết giận, liền tiêu một vạn điểm điểm nhân vật phản diện, đổi lấy một chiếc quần lót tiết tháo kiên trinh loại nam dùng lừa gạt Trần Diệu mặc vào, không chỉ không cởi được mà kéo không đứt, cắt cũng không rách, cho dù có chút suy nghĩ như vậy cũng không được.

Bởi vì trên quần lót có gắn thiết bị cảm ứng tự động, nên chỉ cần tiểu huynh đệ có ý nhếch lên, lập tức có dòng điện cao thế khiến tiểu huynh đệ được thể nghiệm cảm giác thoải mái chua xót. Tuyệt đối có thể kiến cho đàn ông trăm phần trăm, mặc kệ là thân thể hay là tâm lý đều giữ vững trinh tiết, chống lại được dụ hoặc...

- Trần Diệu, mày cũng đừng trách lão đại đối với mày như vậy, chủ yếu là tư tưởng của tiểu tử mày quá không khỏe mạnh rồi. - Vương Hạo ý vị sâu xa nói: - Tao tìm em gái trò chuyện về cuộc sống đại học thuần khiết thì có cái gì không đúng sao? Mày nhất định phải nghĩ đến phương diện kia, người làm lão đại tao không thể trơ mắt nhìn mày sa đọa...

Khóe mắt Tiền Vạn Dương co quắp, trong lòng nhổ ra một tiếng ngọa tào*!

*Ngọa tào: Tiếng chửi bậy

Còn nói chuyện cuộc sống đại học thuần khiết, quan trọng nhất vẫn là đêm tối đến phòng anh nói chuyện, lời này của anh nói ra có người tin hay không? Căn bản chính là quỷ lừa gạt viếng mồ mả đốt giấy báo*!

*Viếng mồ mả đốt báo chí: ý nói việc giả dạng lừa đảo giống như đi viếng mộ không đốt vàng mã mà đốt giấy báo.

- Sao? Tiền Vạn Dương mày cảm thấy tao nói sai sao?

Trong ánh măt Vương Hạo lộ ra một loại cảm giác rất nguy hiểm: - Chẳng lẽ tư tưởng của tiểu tử mày cũng không khỏe mạnh rồi? Cũng muốn một chiếc quần lót trinh tiết?

- Không có, không có, lão đại là chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nói “nói chuyện phiếm” thì là nói chuyện phiếm, sao lại làm chuyện khác... - Tiền Vạn Dương lắc đầu liên tục, vỗ mông ngựa* vào đúng chỗ.

*Vỗ mông ngựa: nịnh hót

Hắn cũng không quên, tối hôm qua sau khi Vương Hạo lừa gạt Trần Diệu mặc quần lót trinh tiết vào, thế mà còn nhìn vào chỗ không nên nhìn kia, kết quả không cần nói cũng biết, Trần Diệu bi kịch bị điện giật chết đi sống lại.

Nếu không phải Trần Diệu đau khổ cầu khẩn, cam đoan về sau không dám nữa, không chừng Vương Hạo còn có thể trút cho Trần Diệu một bình kích tình bắn ra bốn phía.

Đối mặt với loại lão đại vô sỉ thực lực lại cường đại này, bọn hắn chỉ có thể yên lặng dâng lên đầu gối*, đồng thời vỗ mông ngựa đúng chỗ*.

*Dâng lên đầu gối: ý nói cam nguyện quỳ xuống phục tùng

- Tao biết tiểu tử mày thành thật nhất. - Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Tiền Vạn Dương, dáng vẻ tao xem trọng mày, sau đó gật gù đắc ý đi về phòng học.

- Hô... - Tiền Vạn Dương nhẹ nhàng thở ra, vuốt vuốt mồ hôi trên trán, vừa rồi thật sự hù chết hắn.

Trần Diệu khóc không ra nước mắt, cũng là vuốt mông ngựa, vì sao hắn phải mặc quần lót trinh tiết mà Tiền Vạn Dương lại được khen ngợi.

Tiền Vạn Dương phủi Trần Diệu một chút, đương nhiên biết Trần Diệu đang nghĩ gì, đáng tiếc hắn sai ở chỗ có hai em gái tranh đoạt hắn, mà lão đại Vương Hạo đến nay vẫn còn gối đầu một mình khó ngủ.

Trong lòng nếu là cân bằng thì mới gọi là gặp quỷ rồi, không để mày mặc đồ lót trinh tiết vậy thì để ai mặc chứ!

Không lâu sau, một nhóm ba người đi tới phòng học.

Vừa tiến vào phòng học, một đám học sinh liền chỉ trỏ Vương Hạo.

- Người này chính là ma vương nát trứng?

- Nghe nói đã có gần trăm bạn học nam bị hắn nát trứng rồi.

- Đâu chỉ vậy! Còn thêm hôm trước bắn viên đạn đạo rắn đuôi chuông ở thành Thập Nhất, bây giờ bệnh viện sắp trụ không nổi rồi.

- Không thể nào! ?

- Sao lại không thể, dựa vào thống kê không đầy đủ thì trong vòng ba ngày đã có gần sáu trăm người bị trọng thương hoặc là bị thương nhẹ dưới tay Vương Hạo.

- Đây quả thực là Hỗn Thế Ma Vương!

- Đúng vậy, tất cả mọi người cách xa hắn một chút, không nên tai bay vạ gió mới tốt.

- ... . . .

Vương Hạo nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền thấy được hai người Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi cũng học lớp này.

- Ái chà, chúng ta thật đúng là có duyên! - Vương Hạo cười tủm tỉm đi tới.

Hạ Vi Vi trợn trắng mắt, thực sự không muốn quan hệ với tiện nhân Vương Hạo này, nhưng vận mệnh luôn luôn đùa giỡn cô, Vương Hạo thật giống như thuốc cao da chó, vung cũng không rớt.

Vẻ mặt Nhạc Huyên thành thật hỏi: - Cậu làm sao mà lĩnh hội được tự nhiên mà thành súng ống tinh thông?

- Tôi làm sao mà biết được, bắn mấy chục súng liền lĩnh ngộ được thôi. - Vương Hạo vô tội nhún vai.

Ở đây mấy người đều cảm thấy lồng ngực vô hình trung trúng một tiễn, trong lòng đau đớn biết bao, có loại cảm giác sống uổng phí một đời.

Cậu đại gia!

Cậu mở mấy chục thương liền lĩnh ngộ được mà người ta phải mất mấy chục năm mới có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa cuối cùng, như vậy thật sự được sao?

Nhất là khi bọn hắn ngay cả một môn võ kỹ tự nhiên mà thành cũng không lĩnh hội được, Vương Hạo đã lĩnh hội được bốn năm môn, việc này sao lại không khiến bọn hắn không bị đả kích chứ.

- Giáo viên tới, mọi người nhanh về chỗ! - Một học sinh hét to một tiếng.

Nghe vậy, Vương Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ cao quý thoát tục, ưu nhã an tĩnh đứng ở cửa lớp, đường cong nơi khóe miệng giống như trăng non, có loại mị lực xán lạn không tì vết, quả thật là mỹ nhân hiếm thấy.

Điều khiến Vương Hạo có chút không rõ chính là, vị mỹ nữ giáo viên trong truyền thuyết này lại là mẹ của Nhạc Huyên, có tu vi Võ Đế - Vân Sơ Dao.

- Mẹ cậu? - Vương Hạo kinh hô một tiếng, quay đầu nhìn Nhạc Huyên.

- Mẹ tớ nói, nuôi tớ không dễ dàng nên liền kiêm chức làm giáo viên. - Nhạc Huyên vuốt vuốt cái trán, có quỷ mới biết lúc cô nhìn thấy mẹ mình là giáo viên của mình là biểu tình gì.

- Nuôi cậu không dễ dàng? - Khóe miệng Vương Hạo giật giật, một Võ Đế nói nuôi con gái không dễ dàng, quả là quỷ lừa gạt quỷ?

- Hôm nay bạn nhỏ Vương Hạo cũng tới, vậy chúng ta liền bắt đầu vào học thôi! - Vân Sơ Dao đi lên bục giảng, khí tràng khủng bố lập tức bao phủ giáo sư.

- Cộc, cộc, cộc, cộc...

Học sinh trong phòng học bị dọa đến mức răng va vào nhau, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, không dám nhúc nhích động đậy.

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị giáo viên xinh đẹp này, không biết có bao nhiêu hạnh phúc, cho rằng cuộc sống tiếp theo trong trường đại học, sẽ trôi qua rất vui vẻ. Nhưng sau khi cô giáo này triển khai khí tràng, tất cả học sinh đều biết, đây là vị cao thủ khủng bố, còn kinh khủng đến mức nào thì không có học sinh nào dám lấy bản thân đi thử.

Vương Hạo liếc mắt xem xét Tiền Vạn Dương và Trần Diệu, hai tên đệ tử này lại dám thông đồng với nhau lừa gạt hắn, đây đâu phải là giáo viên xinh đẹp ôn nhu, rõ ràng là giáo viên chua ngoa khủng bố!

Vẻ mặt Tiền Vạn Dương và Trần Diệu cầu xin, tối hôm qua sau khi được chứng kiến Vương Hạo lấy ra đồ lót trinh tiết, bọn hắn mới biết được, Vương Hạo khủng bố hơn rất nhiều so với Vân Sơ Dao, đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn.

- Hôm nay tôi nói với mọi người một câu, liên quan tới những việc tu luyện kia. - Vân Sơ Dao nghiêm túc nói: - Con đường tu luyện vô cùng khó, chủ yếu dựa vào tiền đống, nếu không có tiền thì nhanh chóng lăn cút.

- Phì...

Vương Hạo trong nháy mắt phun ra, lần đầu tiên hắn nghe đến lý luận tu luyện chủ yếu dựa vào tiền đống, chẳng lẽ không xem thiên phú sao?

- Tôi mở một tiệm thiết bị Viễn Quang ở thành Thập Nhất, chỉ cần có tiền thì trang bị gì cũng đều có thể mua được. - Mây Sơ Dao cười, nhẹ nhàng nói: - Mà có trang bị thì có hỏa lực chuyển vận, có hỏa lực chuyển vận thì có thể chiến thắng đối thủ, chiến thắng đối thủ thì điểm cuối kỳ của các em mới có thể đạt tiêu chuẩn, các ngươi hiểu ý tôi nói là gì không?

- Khụ khụ...

Vương Hạo bị bị sặc, hồ ly tinh lòng dạ hiểm độc này thế mà lại dùng điểm cuối kỳ mắc lên cần câu chi phí tiệm trang bị, đây quả là quá tùy hứng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.