- Cô ơi, chúng em phải mua bao nhiêu vũ khí mới có thể chiến thắng đối thủ? - Một học sinh nơm nớp lo sợ giơ tay lên đặt câu hỏi.
Vân Sơ Dao khẽ rên một tiếng: - Dựa vào tu vi hiện tại của các em, muốn thắng được ba ngàn vạn học sinh trong phân viện Thập Nhất thì cần đóng gói từ đầu, tối thiểu cần năm mươi vạn điểm điểm cống hiến.
- Năm mươi vạn điểm điểm cống hiến! - Các học sinh hét ầm lên, điểm cống hiến này là tương đương với số tiền mười vạn đồng, còn năm mươi vạn điểm tích lũy tương đương với năm mươi tỷ đó!
- Sao vậy? Sợ nhiều ư? - Hai mắt Vân Sơ Dao lóe lên mùi nguy hiểm: - Nếu có người dám không có trang bị năm mươi vạn điểm cống hiến, thì cuối kỳ tất cả đều bị điểm zero.
- Ô ô...
Vừa dứt lời, tiếng kêu rên của học sinh cả lớp vang lên, bọn họ có thể đoán được trong thời gian sau này, vì năm mươi vạn điểm cống hiến này mà đến một ngày nghỉ ngơi bọn họ cũng không có, nhất định lúc nào cũng phải làm nhiệm vụ hoặc ra khỏi thành săn giết yêu thú.
Vương Hạo gãi gãi cằm, hắn gần đây đang muốn đổi một chiếc phi thuyền vũ trụ, chỉ là không biết chỗ Vân Sơ Dao có bán rẻ hay không thôi.
- Chị Vân, trong tay tôi có một nghìn vạn điểm cống hiến, muốn mua một chiếc phi thuyền vũ trụ, cửa tiệm của chị có hay không giới thiệu đi? - Vương Hạo nhấc tay hỏi.
Vừa dứt lời, học sinh cả lớp lập tức sôi trào.
Phú hào đó!
Tuyệt đối là hào gia đó!
Một ngàn vạn điểm cống hiến, ngay cả mí mắt cũng không nháy liền lấy ra đổi.
Lúc bọn họ còn đang phát sầu vì trang bị thì Vương Hạo lại đang suy tính phi thuyền vũ trụ của mình, quả là sự chênh lệch quá lớn!
Hai mắt Vân Sơ Dao tỏa sáng, quả nhiên vẫn là trong tay thằng nhóc ngu ngốc Vương Hạo này có tiền: - Trong tay tôi có một chiếc phi thuyền Hắc Long, toàn thân dùng hợp kim cấp bốn để chế tạo, đồng thời trang bị một tấm chắn năng lượng cấp bốn, cho dù là hai mươi Võ Vương cũng không thể phá vỡ phòng ngự của phi thuyền.
- Không có vũ khí sao? - Vương Hạo nhíu mày, hắn cũng không cần một vỏ bọc con rùa mà là phi thuyền vũ trụ có thể công có thể phòng.
Vân Sơ Dao trừng Vương Hạo một cái, tức giận nói: - Nhóc con thối, cậu ra ngoài hỏi thăm một chút, toàn thân phi thuyền Hắc Long hợp kim cấp bốn, lại trang bị một tấm chắn năng lượng cấp bốn, ở bên ngoài có giá bao nhiêu.
Vương Hạo bỗng nhiên bừng tỉnh, Vân Sơ Dao nói không sai, chỉ riêng cự kiếm hợp kim cấp bốn trong tay cậu đã bán được hơn mười tỷ rồi, đổi thành điểm cống hiến cũng được mười vạn điểm. Bây giờ chiếc phi thuyền vũ trụ này toàn thân đều chế tạo từ hợp kim cấp bốn, ngẫm lại thì biết là giá cả bao nhiêu.
Hơn nữa, người ta còn đưa một tấm chắn năng lượng cấp bốn có thể phòng ngự Võ Vương công kích, một ngàn vạn điểm cống hiến có thể mua một chiếc phi thuyền như vậy, tuyệt đối là món hời lớn. Còn vũ khí, chỉ có thể nói sau vậy.
- Nhóc con, có muốn hay không nói một câu? - Vân Sơ Dao không nhịn được nói.
- Đồng ý! - Vương Hạo gật đầu đồng ý.
Khóe môi Vân Sơ Dao vểnh lên, lộ ra răng mèo nhỏ nhọn: - Chúc mừng bạn học Vương Hạo, điểm cuối kỳ năm nay được đủ điểm nên sau này có thể không cần đến lớp học.
- Tôi nhổ...
Học sinh cả lớp trợn mắt há mồm, việc này TM cũng có thể?
- Mẹ ơi! - Nhạc Huyên vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy bà mẹ nhà mình thật tùy hứng, làm gì có người dạy học kiểu này chứ?
Sau khi hoàn thành giao dịch, Vân Sơ Dao vui vẻ tuyên bố tan học, sau đó dẫn Vương Hạo đi về vị trí Hắc Long Hào, đi theo xem náo nhiệt còn có bốn người Vi Vi, Nhạc Huyên, Trần Diệu, Tiền Vạn Dương.
Khi Vương Hạo đi đến trên một quảng trường thì một chiếc phi thuyền toàn thân đen nhánh, thân dài một trăm mét, rộng năm mươi mét, cao mười mấy mét, trên dưới ba tầng xuất hiện trước mắt cậu.
- Đây chính là chiếc phi thuyền Hắc Long kia, một tầng phía trên cùng là khoang điều khiển, ở giữa là gian phòng nghỉ ngơi, tầng cuối cùng là phòng tu luyện... - Vân Sơ Dao bắt đầu giới thiệu phi thuyền Hắc Long cho Vương Hạo.
Vương Hạo nhìn một vòng vô cùng hài lòng, ngoại trừ việc trên phi thuyền Hắc Long không có trang bị vũ khí ra thì tấ cả đều rất hài lòng, nếu như bảy tám người ở cũng không có bất cứ vấn đề gì.
- Vương Hạo đại phôi đản này thế mà lại có được chiếc phi thuyền vũ trụ to như vậy. - Hạ Vi Vi phồng má, chua xót nói.
Nhạc Huyên vỗ vỗ đầu Hạ Vi Vi, sau đó hiếu kì hỏi: - Mẹ, phi thuyền tốt như vậy mà mẹ bán với giá một ngàn vạn điểm cống hiến ư?
Vân Sơ Dao thấp giọng nói: - Chiếc phi thuyền này là mẹ giành được từ tay một hải tặc vũ trụ, thuộc hàng lậu, nhất định phải nhanh bán ra mới được.
Nhạc Huyên giật mình, sau đó nhẹ gật đầu tỏ ra hiểu rõ.
Mẹ cô nổi danh là nhận tiền chứ không nhận người, mặc kệ đối phương là hắc đạo hay là bạch đạo, chỉ cần có tiền là được, như tình huống đen ăn đen cũng không phải thấy lần đầu.
Có điều hắc đạo người ta có quy tắc của hắc đạo, nếu để cho người ta biết là Vân Sơ Dao ra tay, vậy thì nhất định sẽ tới gây phiền toái, đương nhiên với tu vi Võ Đế của Vân Sơ Dao thì hoàn toàn không sợ những người này, nhưng tu vi của Nhạc Huyên mới là Võ Sư, việc này không thể không phòng bị. Cho nên mặc kệ Nhạc Huyên đi đâu, Vân Sơ Dao đều sẽ đi theo sít sao, cứ như sợ nữ nhi duy nhất này xảy ra chuyện. Thậm chí vì Nhạc Huyên, đường đường Võ Đế Vân Sơ Dao còn có thể trốn ở loại tinh cầu một cấp như Địa Cầu mở tiệm làm bà chủ, chính là đơn giản không muốn cho người khác biết, cô còn có con gái.
Đương Vương Hạo giao xong tiền, Vân Sơ Dao lập tức đem chìa khoá cảu Hắc Long Hào giao cho hắn.
- Đúng rồi! - Vân Sơ Dao nhắc nhở: - Chiếc phi thuyền này áp dụng thao tác tay, cậu phải mua sắm một người nhân tạo để điều khiển nó mới được.
- Tôi biết rồi! Vương Hạo gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
Trước mắt Liên Bang Stars, bộ kỹ thuật trí não nằm ở loại bình cảnh khó mà đột phá, đã mấy trăm năm rồi mà không đổi mới phát triển phiên bản.
Việc này cũng khiến cho rất nhiều cao thủ Hacker đều có thể ung dung phá giải nội bộ chương trình trí não, sau đó đánh cắp những cơ giáp đắt đỏ kia hoặc phi thuyền vũ trụ.
Cho nên vì phòng ngừa Hacker trộm cướp, phi thuyền vũ trụ bình thường đều áp dụng dùng tay điều khiển, sau đó để người nhân tạo điều khiển. Mà loại người nhân tạo này là một loại người máy bán sinh mệnh, thân thể của bọn họ là người máy, nhưng đầu óc lại là não người, không thể nào bị Hacker xâm lấn. Đồng thời còn vĩnh viễn không biết mỏi mệt, cho nên phi thuyền vũ trụ bình thường đều sẽ mua sắm loại người nhân tạo này điều khiển.
- Leng keng...
Đột nhiên, trong thành Thập Nhất vang lên chuông cảnh báo.
- Chuyện gì xảy ra vậy? - Vương Hạo hiếu kì hỏi.
- Chắc là đã xảy ra chuyện lớn. - Lông mày Vân Sơ Dao nhéo lại, một tay một người bắt Vi Vi và Nhạc Huyên xông lên trời.
- Bay đi rồi, đây là Võ Đế...
Hai mắt Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn tròn, mặc dù bọn hắn cảm thấy cô giáo Vân này thực lực rất mạnh nhưng thực sự không nghĩ tới đối phương lại là Võ Đế.
- Có cái gì ngạc nhiên chứ! - Vương Hạo cho hai người một ánh mắt ghét bỏ, sau đó phân phó nói: - Trần Diệu, mày đi nghe ngóng xem chuyện gì xảy ra.
- Vâng, lão đại! - Trần Diệu lấy lại tinh thần sau đó nhanh chóng rời đi.
Vương Hạo búng tay một cái, ra hiệu Tiền Vạn Dương đuổi theo: - Đi thôi, bây giờ chúng ta đi mua một người nhân tạo điều khiển phi thuyền.
Tiền Vạn Dương nhẹ gật đầu nhanh chóng đuổi theo, trong lòng tính toán thật nhanh, gần đây bán điểm cống hiến kích tình bắn ra bốn phía chắc là đủ mua một người nhân tạo rồi?