- Nguyên soái thứ năm?
Vương Hạo lộ vẻ nghi ngờ, dường như cả Liên Bang Tinh Tế chỉ có bốn vị nguyên soái! Người thứ năm như hắn là làm cái gì?
Quán Tân Hùng cười nói:
- Nguyên soái thứ năm này là do bản tư lệnh mới thêm vào, cũng có nghĩa là hiện tại trong tay ngươi không có lính, nếu muốn có lính thì tự mình đi chiêu mộ. Nếu không muốn chiêu mộ thì ngoan ngoãn về nhà tu luyện, chờ tu vi của ngươi đạt đến Vũ Đế, ngươi có thể tự do tuyển chọn thuộc hạ trong cả Quân bộ.
Hắn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều thở dài một tiếng.
Vương Hạo dùng hết tâm tư muốn lấy được vị trí nguyên soái, nhưng Quán Tân Hùng không chỉ thoải mái hóa giải xấu hổ của hai bên, còn lấy danh hiệu của một nguyên soái dán nhãn Quân bộ lên cho Vương Hạo.
Đồng thời cũng không cho Vương Hạo một chút quyền lực nào, mà bảo hắn ngoan ngoãn về nhà tiếp tục tu luyện, thậm chí cho dù tương lai Vương Hạo thống lĩnh đại quân, nhưng chiến lực có mạnh như bốn vị nguyên soái kia hay không thì thật sự khó nói.
Điều này đã nói rõ, gừng càng già càng cay.
- Tự mình chiêu mộ sao?
Vương Hạo lạnh lùng cười một tiếng, không ngờ lão già lại giở trò với hắn như vậy, tuy nhiên nếu lão muốn chơi, vậy thì hắn cùng lão già này chơi một ván, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Chính vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía xa truyền đến.
- Đường đường là đại tư lệnh của Quân bộ, không ngờ lại cắn văn gọt chữ với một đứa trẻ, nói ra ngoài không sợ bị người đời chê cười hay sao?
Mọi người xoay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc cổ trang và một nữ tử mặc hiện đại, giống như tiên nữ từ trên chín tầng trời hạ xuống phàm, từ trên cao bay xuống.
Vương Hạo nhìn thấy hai nữ tử, trong hai người đó hắn có quen biết nữ tử mặc hiện đại, một trong bốn phó hội trưởng lớn của Dược Tề Công Hội - Băng Xảo, hắn không quen nữ tử ăn mặc cổ trang, nhưng chắc chắn đó là một lão quái vật.
- Hội trưởng Dược Tề Công Hội – Dược Tiên Tử - Thủy Dao!
Nhìn thấy nữ tử ăn mặc cổ trang, mọi người đều sợ hãi. Vị hội trưởng Dược Tề Công Hội này không phải xưa nay luôn làm thần long thấy đầu không thấy đuôi sao? Vì sao nàng lại xuất hiện ở đây?
- Hội trưởng của Dược Tề Công Hội sao?
Vương Hạo hiếu kỳ quan sát vị mỹ nữ cổ trang tên Thủy Dao kia, toàn thân nàng phát ra một loại khí thế cao không thể với tới, khiến tất cả người xung quanh đều cảm thấy vô cùng tự ti. Nhất là nữ sinh, tất cả đều nhìn Thủy Dao với ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ, dường như đây chính là kẻ thù trời sinh của bọn họ.
- Thủy Dao nàng đến làm gì vậy?
Sắc mặt Quán Tân Hùng biến đổi, hắn cũng không dám đắc tội với người này, cũng không dám trêu chọc tới người này.
Nhớ lại đại tư lệnh đời trước của Quân bộ cũng bởi vì tùy tiện nơi vài lời ở trước mặt người này, chọc cho vị đại tỷ này nổi giận, vì thế trực tiếp lấy theo khoản tiền khổng lồ đi đến Công Hội Người Thám Hiểm để công bố nhiệm vụ, ghi giá rõ ràng cho toàn bộ đầu người từ cấp nhỏ như binh sĩ đến cấp lớn như tư lệnh.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, đám lính đánh thuê nhận tiền không nhận người kia lập tức như ong vỡ tổ, khiến cho Quân bộ của bọn họ khổ không nói thành lời.
Sau cùng, đại tư lệnh đời trước thấy tuổi mình cũng đã cao liền trực tiếp từ chức, như vậy mới dập tắt được lửa giận của vị đại tỷ này.
Nhưng kể từ đó về sau, trong Liên Bang Tinh Tế cũng không còn ai dám chọc giận vị hội trưởng Dược Tề Công Hội giàu có lại tùy hứng này.
Thủy Dao không trả lời Quán Tân Hùng, thậm chí ngay cả còn không thèm nhìn Quán Tân Hùng lấy một cái, nàng chỉ nghiêm túc quan sát Vương Hạo.
Sau khi Thủy Dao nhìn thấy thuốc Tiểu Sinh Mạng trong tay của Thu Đông, nàng đi thẳng lên phía trước đoạt lấy thuốc Tiểu Sinh Mạng, sau đó Thu Đông ngoại trừ trợn mắt căn bản không dám nói thêm câu nào.
- Không ngờ có thể tăng cường sức sống, đẳng cấp của loại thuốc này ít nhất cũng đạt đến cấp bốn, hơn nữa trước đây còn chưa từng thấy loại thuốc này, đồ tốt.
Thủy Dao ngửi thuốc Tiểu Sinh Mạng, đôi mắt to tròn lập tức sáng lên.
- Theo ta về Dược Tề Công Hội, sau này hội trưởng chính là của ngươi rồi.
Thủy Dao nắm lấy Vương Hạo, kéo theo Vương Hạo rời khỏi đó.
Nghe xong, tất cả mọi người ở đó bắt đầu bàn luận ồn ào.
- Không phải chứ? Hội trưởng đời sau của Dược Tề Công Hội được quyết định như vậy sao?
- Hình như quá mức qua loa rồi? Vị thiếu gia Vương Hạo cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, lại thật sự quyết định để hắn làm hội trưởng Dược Tề Công Hội như vậy hay sao?
- Các ngươi chẳng biết gì cả, đừng thấy vị thiếu gia Vương Hạo này trẻ tuổi, nhưng người ta đã là Dược Vương cấp bốn rồi.
- Dược Vương cấp bốn? Huynh đệ không nói đùa đấy chứ?
- Ngươi mù à! Nếu như không có bản lĩnh như thế, hội trưởng Thủy Dao sẽ làm như vậy sao?
- Có đạo lý, nhưng điều này cũng quá đáng sợ rồi?
- Yêu nghiệt ra đời, không ai có thể địch nổi đâu!
- Ai… Tiểu bối của thế hệ này phải chịu khổ rồi.
- ...
- Này, này, này, ta nói này vị tỷ tỷ, tỷ có thể tự trọng chút không, ta là con của nhà đàng hoàng đấy.
Vương Hạo trợn mắt, hắn cảm thấy vì sao những nữ nhân này lại bá đạo như thế chứ?
Nhất là loại nữ cường nhân có bản lĩnh, có thể quản lý một thế lực lớn như vậy lại càng bá đạo không thể chịu nổi.
- Không ngờ ngươi gọi ta là tỷ tỷ?
Thủy Dao hơi sững sờ, sau đó khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười mê người.
- Đồ nịnh bợ!
Thu Linh Hàn khẽ thì thào một tiếng, Thủy Dao còn lớn tuổi hơn cha của hắn, vai vế không biết lớn hơn Vương Hạo gấp mấy lần, làm sao có thể là tỷ tỷ, rõ ràng là bà cố của cố đấy!
Vương Hạo nghiêm túc gật gật đầu.
- Mẫu thân ta từng dạy ta, có ngực thì gọi là dì, không có ngực mới gọi tỷ tỷ.
Âm thanh vừa dứt, tất cả mọi người ở đó lập tức yên tĩnh, nhất là Thu Đông, Quán Tân Hùng càng bị dọa đến đổ mồ hôi hột.
Thủy Dao đẹp thì đẹp, thậm chí có thể so sánh là tuyệt thế mỹ nhân cũng không quá đáng, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là ngực thật sự quá nhỏ, cho nên mỗi khi có người nói đến chuyện này đều sẽ gây ra cảnh tượng trời long đất lở.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là Thủy Dao không chỉ không tức giận như tưởng tượng, mà đứng sững sờ tại chỗ, lầm bầm nói:
- Thì ra không để ý nàng đã đi nhiều năm như thế rồi.
- Tỷ quen với mẫu thân của ta sao?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.
Theo trí nhớ của kẻ xui xẻo, người mẫu thân này vô cùng thần bí, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp qua, hỏi phụ thân hắn, phụ thân hắn chỉ cười lại không nói gì.
Thủy Dao đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, nàng đánh lên đầu của Vương Hạo, tức giận nói:
- Khốn kiếp, không ngờ dám lừa dối lão nương, mẫu thân ngươi có tính cách thế nào, lão nương lại không biết sao?
- Ai da…
Vương Hạo ôm đầu lại, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, trong lòng không ngừng mắng lão yêu bà này uống nước bị sặc chết.
- Theo ta về Dược Tề Công Hội!
Thủy Dao kéo theo Vương Hạo đi đến một chiếc phi thuyền đỗ ở cách đó hơi xa.
- Ta không muốn đến Dược Tề Công Hội, ta phải đi làm Nguyên soái.
Vương Hạo lui về sau một cái thật mạnh, sau khi biết được lão yêu bà này có quan hệ với người mẫu thân thần bí của hắn, hắn mới không đến Dược Tề Công Hội để lãng phí thời gian.
Hắn tin tưởng cho dù gây ra rắc rối lớn bằng trời, Dược Tề Công Hội cũng sẽ giúp hắn thu dọn ngay lập tức.
Nếu đã như vậy, hắn cần gì phải đến Dược Tề Công Hội chứ? Còn không bằng đi chiêu mộ trăm ngàn tiểu đệ, sau đó làm nguyên soái đi hoành hành Liên Bang Tinh Tế.
Thủy Dao hơi sững sờ, thở dài nói:
- Thật là một đứa trẻ ngoan, đây muốn xem phụ thân ngươi là mục tiêu sao?
Vương Hạo trợn mắt, quỷ mới xem lão già kia làm mục tiêu, hắn chỉ đơn thuần không muốn giao tiếp với đám cuồng nhân chỉ biết điều chế thuốc mà thôi…