Trong cung điện.
Trong cửa ải thứ ba.
Lửa trắng hừng hực thiêu đốt, cây Tình So Kim Kiên nhanh chóng ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, trong đại điện đã trống rỗng, không còn cái gì để lại nữa.
Bạch Diễm và Hùng Phi nghĩ mà sợ, nếu như lão đại bọn họ mà không biết trong này có cây Tình So Kim Kiên, đợi đến lúc bọn họ đi vào, vậy thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Tim của Hùng Phi vẫn đập nhanh, nói.
- Đại ca, nếu không thì chúng ta quay về đi? Bất Tử Hiên Thiếu này quá hạ lưu, ai mà biết hai ải cuối cùng là cái thứ quỷ quái gì?
Bạch Diễm xoa xoa mi tâm nói.
- Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ở thời đại Thượng Cổ, Bất Tử Hiên Thiếu bị gọi là Hiên Tiện Nhân rồi, cửa đầu tiên chơi Tâm Ma, cửa thứ hai thì không có tiểu đệ đệ, cửa thứ ba thì chơi thủ đoạn bị ổi này.
Hùng Phi vỗ ngực, càng nghĩ càng thấy sợ.
- Đúng vậy, nếu không vì linh khí thiếu hụt, thì khôi lỗi ở cửa thứ hai sẽ biến chúng ta thành thái giám mất rồi.
Hai người Bạch Diễm và Hùng Phi quay đầu lại xem Lão Đại Chính Nghĩa, mong vị lão đại này có thể hạ lệnh rút lui.
Dù sao, nếu chiến đấu với kẻ tiện nhân như vậy, trong lòng bọn họ có áp lực cực lớn.
Chính Nghĩa nghiêm túc nói.
- Ta sẽ không đi, dù Bất Tử Hiên có thủ đoạn gì đi nữa, ta muốn truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần này rồi.
Hai người Bạch Diễm, Hùng Phi cảm thấy cực kỳ đau đầu, lão đại nhà mình cái gì cũng tốt, trọng tình trọng nghĩa, giữ gìn chính nghĩa,... Nhưng mỗi cái tật không quan tâm đến xấu hay tốt này đúng là quá dở, mong rằng tiếp theo sẽ không có chuyện gì xảy ra mới được.
Hùng Phi nhịn không được hỏi.
- Đại ca, thiên phú của huynh mạnh như vậy, chỉ cần có thời gian thì có thể mạnh hơn cả Ma Thần, sao huynh cứ khăng khăng với nó thế nhỉ?
Chính Nghĩa cau mày nói.
- Ta cũng không biết vì sao, gần đây trong lòng luôn không yên, giống như có chuyện lớn sắp xảy ra, nên ta phải tăng nhanh thực lực lên trong thời gian ngắn, mà Vũ Diệu Ma Thần chính là lựa chọn tốt nhất.
- Chuyện lớn? Chẳng lẽ Thượng Cổ Chúng Thần quay về làm cho huynh băn khoăn?
Hai người Bạch Diễm, Hùng Phi cảm thấy nghi ngờ.
- Không phải là Thượng Cổ Chúng Thần.
Chính Nghĩa lắc đầu, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng nói.
- Liên Minh Chính Nghĩa chúng ta mất đi bốn thành viên trong vòng một năm, các ngươi cảm thấy đây là sự trùng hợp sao?
- Là Vương Hạo.
Hai người Bạch Diễm, Hùng Phi kịp phản ứng lại, bọn họ đã mất đi bốn người anh em, dù là trực tiếp hay gián tiếp, tất cả đều có quan hệ với Vương Hạo.
Chính Nghĩa tiếp tục nói.
- Trừ Vương Hạo ra, vừa rồi các ngươi cũng nghe được giọng nói của Thiên Đạo rồi chứ, ý của hắn rất rõ ràng, có người muốn giết hắn.
Sắc mặt của Hùng Phi và Bạch Diễm lập tức ngưng trọng, nếu như Thiên Đạo bị giết, vậy thì vũ trụ này sẽ đại loạn mất.
- Ầm ầm...
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn từ dưới cửa truyền đến.
Ba người lập tức nhìn nhau một cái, sau đó phóng về phía cơ quan thứ tư.
Chính Nghĩa nhắc nhở.
- Mọi người cẩn thận, vừa rồi linh khí trong Tinh Hải bị rút hết, chắc chắn là tu vi của Bất Tử Hiên Thiếu đã khôi phục.
Hùng Phi gật đầu.
- Quái vật đánh mãi không chết này đúng là khủng bố, lại dám hấp thu linh khí một cách cuồng bạo như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ bị nổ chết sao.
Bạch Diễm cau mày.
- Đó là tồn tại mà cả Tứ Đại Chí Tôn cũng cau mày, chắc chắn là có điều đặc biệt, nếu không thì sao hắn có thể sống được từ thời Thượng Cổ đến tận bây giờ?
Hai người Chính Nghĩa, Hùng Phi gật đầu, ba người cùng nhau tăng tốc.&...
Ải thứ tư.
Tất cả đám người Vương Hạo đều ở đây, trong đại điện là một mảnh phế tích.
Cửa ải thứ tư đã bị Vương Hạo dỡ xuống hết.
Bất Tử Hiên Thiếu cực kỳ đau lòng nói.
- Vương huynh đệ, ngươi không cần dỡ xuống hết tất cả mọi thứ mà bản thiếu thiết kế thế này chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cái ải mà ngươi thiết kế lại hơn được bản thiếu gia sao?
- Đương nhiên là vậy rồi, cửa ải mà ta sắp xếp chắc chắn sẽ làm cho bọn họ dục tiên dục tử.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên đường cong xấu xa, sau đó hắn lấy ra một cái rương lớn, bên trong có mười cây băng.
- Cây băng!
Mọi người ở đây há hốc mồm, thiết kế cửa ải này liên quan gì đến cây băng chứ?
Vương Hạo cười âm trầm.
- Các ngươi không nên xem thường cây băng này, mặc dù bề ngoài của nó không khác gì cây đá lạnh bình thường, nhưng mà nó thật sự là trùng sinh tử đấy, chỉ cần ăn vào con trùng đó, dù là Chúng Thần Thượng Cổ cũng chết nhăn răng luôn.
- Thật hay giả vậy?
Mọi người tỏ vẻ không tin, bọn họ từ trước đến nay còn chưa bao giờ nghe qua loại trùng nào có thể ký sinh trong đá lạnh hết.
Vương Hạo cho đám hai lúa này một ánh mắt ghét bỏ, đồ của hệ thống đưa ra mà cũng dám nghi ngờ à? Một cây băng này đã tiêu của hắn hết 1 tỷ điểm tội ác đấy, mà mười cây băng này đã ngoạm hết của hắn mười tỷ điểm rồi.
Bất Tử Hiên Thiếu nhịn không được hỏi.
- Vương huynh đệ, bây giờ chúng ta không nói mấy cây băng này có tác dụng hay không, nếu như bọn họ không ăn vào ký sinh trùng, thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại cho bọn họ đi đến cửa ải thứ năm sao?
Vương Hạo lấy ra một lọ dược tề màu đỏ, nhướn mày nói.
- Đây chính là mị dược cấp mười mà ta phát minh ra, kích tình bắn ra bốn phía, cho dù Thiên Đạo muốn hắn ngừng mà vẫn không thể ngừng được.
- Hiz hazz...
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, sau đó vô thức lùi về sau hai bước.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, có kẻ nhức cả trứng đi nghiên cứu mị dược cấp mười, kẻ này dâm đãng đến bao nhiêu mới làm ra chuyện này chứ?
Bất Tử Hiên Thiếu giơ ngón tay cái với Vương Hạo, cực kỳ bội phục nói.
- Vẫn là Vương huynh đệ có cách chơi chết bọn họ, đúng là rất thống khổ, nhưng mà cực kỳ kích thích.
Thịnh Văn Kiệt nhịn không được khuyên nhủ.
- Ta nói Vương huynh, ngươi đã nắm truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần trong tay rồi, cần gì phải làm khó những người này chứ?
Vương Hạo thở dài nói.
- Văn Kiệt huynh không biết sao, một năm trước ngươi đã chết trong tay Liên Minh Chính Nghĩa đấy.
- Cái gì?
Sắc mặt của Thịnh Văn Kiệt thay đổi hẳn.
Vương Hạo nghiêm túc nói.
- Ngươi cũng biết tâm ma đời trước của ngươi biến dị, cuối cùng xé rách mặt cả hai bên, biến thành thần ma cộng sinh cái gì đó, mà Liên Minh Chính Nghĩa dùng cờ hiệu diệt ma trừ đạo đến chém ngươi đấy.
Đám người Lăng Tiêu trợn trắng mắt, bọn họ phát hiện năng lực nói lung tung, đổi trắng thay đen của Vương Hạo lại nên mạnh mẽ hơn rồi.
Nói dối như vậy mà không chút xấu hổ, đúng là da mặt dày như tường thành.
- Thì ra là vậy!
Thịnh Văn Kiệt thở dài, không nghi ngờ gì cả, dù sao Tâm Ma đời trước có vấn đề đều ở trong dự đoán của hắn.
Đồng thời, Thịnh Văn Kiệt cũng lui ra một bên, không quan tâm đến những chuyện này nữa.
- Bịch bịch...
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Vương Hạo xua tay.
- Không có việc gì thì đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến trò chơi của ta.
Bất Tử Hiên Thiếu nhướn lông mày nói.
- Vương huynh đệ, ta phát hiện ngươi rất hợp khẩu vị của ta.
Vương Hạo cực kỳ ghét bỏ nói.
- Ta không thích đàn ông.
Khóe mắt của Bất Tử Hiên thiếu co rút.
- Ta cũng không thích đàn ông, ta chỉ thích mỹ nữ.
Mọi người nhịn không được thở dài, Liên Minh Chính Nghĩa gặp phải hai tên tiện nhân thích xem trò vui này, đủ là xui khắp tám đời tổ tông luôn.&Vương Hạo nhanh chóng mặc một áo bào đen sì lên người, thu lại hết rác rưởi trong đại điện.
Sau khi đoàn người rời khỏi, ba người của Liên Minh Chính Nghĩa bắt đầu đi vào cửa ải thứ tư…&------------