Trong cung điện.
Cửa ải thứ tư.
Bên trong trống rỗng, không có một thứ gì cả.
Chỉ có một bóng người toàn thân mặc đồ đen, nhìn không ra dáng người đứng trong đại điện.
Chính Nghĩa đề phòng hỏi.
- Ngươi là người phương nào?
Hai người Bạch Diễm, Hùng Phi cũng đề cao cảnh giác, dù sao ba cửa ải trước cũng đã để lại cho bọn họ bóng ma tâm lý, làm cho bọn họ không dám chủ quan tí nào.
Vương Hạo đè thấp giọng nói.
- Ta là Thủ Hộ Giả của cửa ải thứ tư, các ngươi muốn qua ải thì phải qua được khảo nghiệm của ta.
- Khảo nghiệm của ải thứ tư là gì?
Chính Nghĩa hỏi.
Vương Hạo chỉ vào rương đá lạnh trước mắt rồi nói.
- Ải thứ tư là khảo nghiệm sự quan sát, sức phán đoán và trực giác của mình.
- Khảo nghiệm sự quan sát, sức phán đoán và trực giác.
Ba người đứng ngơ ngác tại chỗ, khảo nghiệm sức quan sát, phán đoán, trực giác, thì lấy ra cây băng làm cái gì?
Vương Hạo giải thích.
- Đây không phải là cây băng bình thường, nó là cây băng sinh tử, phía trên cây băng sẽ có ấn ký sinh tử xuất hiện, người sống sót có thể đi vào cửa ải tiếp theo, còn người chết sẽ bị lôi điện đánh chết.
Ba người thay đổi sắc mặt, đây rõ ràng là đánh bạc bằng tính mạng mà! Nhưng một cây Băng có thể quyết định sự sống chết của ba người sao?
Vương Hạo lại cười nói.
- Dùng sức quan sát, sự phán đoán và trực giác của các ngươi đến lựa chọn đi!
- Sức quan sát, sự phán đoán và trực giác?
Ba người nhăn nhíu mặt mày, lựa chọn cái băng thì bằng trực giác là được rồi, cần gì sức quan sát và phán đoán chứ?
Hùng Phi gãi đầu một cái, nghi ngờ nói.
- Đại ca, ta cảm giác đã gặp người mặc bộ đồ đen này ở đâu rồi ấy!
Bạch Diễm sửng sốt một chút.
- Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng có cảm giác quen thuộc.
Chính Nghĩa cau mày nói.
- Có lẽ là do Bất Tử Hiên Thiếu giở trò quỷ, mục đích là phân tán sự chú ý của chúng ta, đừng quên, cửa ải này không chỉ khảo sát sự quan sát, còn khảo sát cả sức phán đoán nữa, đừng để những vật bên ngoài làm ảnh hưởng.
Hùng Phi, Bạch Diễm gật nhẹ đầu đồng ý, cảm giác Chính Nghĩa nói rất có đạo lý.
Bạch Diễm đề nghị.
- Đại ca, người mặc áo màu đen này chỉ có chu vi Võ Thánh cấp sáu, hay là chúng ta trực tiếp đánh qua đi!
Chính Nghĩa lắc đầu.
- Chẳng lẽ các ngươi đã quên, cửa ải thứ hai xuất hiện khôi lỗi có chiến lược cấp bậc Thượng Cổ Chiến Thần, sao cửa ải phía sau lại chỉ có tu vi Võ Thánh cấp sáu được chứ?
Hùng Phi cau mày nói.
- Ý của đại ca là, người này ẩn giấu tu vi sao?
Chính Nghĩa lắc đầu nói.
- Không biết, hơn nữa Bất Tử Hiên Thiếu này vừa chính lại vừa tà, ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn được.
Bạch Diễm hỏi.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Chính Nghĩa nghĩ ngợi, sau đó quay về phía Vương Hạo nói.
- Ta muốn hỏi một chút, nếu như chúng ta không chọn, có phải còn có biện pháp khác để vườn ải hay không?
Vương Hạo thản nhiên nói.
- Không lựa chọn, đồng nghĩa với bị loại.
Sắc mặt của Chính Nghĩa thay đổi hẳn, đã xong đến cửa thứ 4 rồi, nếu như bị loại về nhà, vậy chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?
- Đại ca, hay là chúng ta quay về đi?
Bạch Diễm khuyên nhủ.
- Mặc dù ta không tin cây băng này lợi hại như vậy, nhưng dù sao Bất Tử Hiên Thiếu cũng là Kỳ Nhân Thượng Cổ, nếu như có 1 phần vạn là thật, vậy chẳng phải là đang đánh cược mạng sống hay sao?
Chính Nghĩa khoát tay áo nói.
- Ta cảm thấy đây không phải là đánh cược mạng sống, đừng quên cửa ải này còn khảo nghiệm sức quan sát và sự phán đoán, có nghĩa là đang ám chỉ bên trên cây băng này còn có điều đặc biệt, có thể phân chia ra 2 loại khác nhau.
Bạch Diễm, Hùng Phi đều gật đầu đồng ý, nói đến khảo nghiệm trực giác, là để cho những kẻ ngu ngốc ngoài kia nghe, mà sự phán đoán và sức quan sát mới là điểm mấu chốt để vượt ải.
Vương Hạo nhịn không được nói.
- Các ngươi lựa chọn nhanh đi, nếu không chọn thì cút hết cho ta!
Bạch Diễm hỏi.
- Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Chính Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói.
- Bây giờ chúng ta cứ làm theo quy củ đi, nếu như rút sai, vậy thì cứ xông vào, ta không tin một cây băng lại có uy lực lớn đến như vậy.
Bạch Diễm ngăn Chính Nghĩa lại.
- Đại ca, lỡ như Bất Tử Hiên Thiếu hạ độc vào bên trong cây băng thì sao?
- Vậy thì để cho ta đến trước, ta có Thuần Dương Thể, có thể miễn dịch tất cả độc tố ở bên trong vũ trụ.
Hùng Phi cười to một tiếng, sau đó đi lên rút một cây nước đá rồi ăn vào.
Hai người Bạch Diễm và Chính Nghĩa không ngăn cản kịp, đành đứng nguyên tại chỗ nhìn Hùng Phi ăn xong cây băng rồi thì thế nào.
Chỉ một lúc, Hùng Phi đã ăn hết một cây băng, trên thanh gỗ hiện lên một chữ “sinh”.
- Ha ha, vận may của ta đúng là quá tốt.
Hùng Phi cười ha ha.
Vương Hạo lẩm bẩm nói.
- Không hổ danh là con trai Thiên Đạo, đúng là có vận may tốt đến bất ngờ, nhưng mà Kích Tình Bắn Ra Bốn Phía của ta là dược tề cấp mười, cho dù Thuần Dương thể của ngươi không sợ, nhưng đã ăn vào rồi thì đừng mong thoát được.
Thấy một màn như vậy, hai người Bạch Diễm và Chính Nghĩa không do dự nữa, hai người bắt đầu đi lên rút cây băng để ăn.
Sau khi hai người ăn xong cây băng, tất cả đều vui mừng kêu lên.
- Là chữ sinh, chúng ta qua ải được rồi.
Vương Hạo lại cười nói.
- Chúc mừng các ngươi đã vượt qua ải thành công, phần thưởng là ba anh em tốt nhà các ngươi sẽ được làm chuyện ngượng ngùng.
Vừa dứt lời, sắc mặt của hai người Bạch Diễm và Chính Nghĩa đã thay đổi hẳn, trong bụng có một luồng khí nóng bắt đầu bốc lên.
- Đại ca, nhị ca, các ngươi làm sao vậy?
Hùng Phi nhanh chóng chạy lại đỡ hai người.
Hai người Bạch Diễm và Chính Nghĩa thở hổn hển nói.
- Trong cây băng kia có mị dược!
- Cái gì?
Hùng Phi khẽ run rẩy, cúc hoa sau lưng cũng siết chặt.
Trong đầu hắn cực kỳ rối rắm, hắn nên đứng nhìn hai người Bạch Diễm và Chính Nghĩa làm chuyện xấu hổ, hay là nên hi sinh bản thân mình đây?
- Ta đã nói với các ngươi rồi, ta đã nói với các ngươi rồi, cửa ải này có liên quan đến giúp quan sát, sự phán đoán, nhưng trong mắt các ngươi chỉ có cây Băng, hoàn toàn không có sự tồn tại của ta.
Vương Hạo cởi hắc bào, lộ ra bộ mặt thật.
- Vương Hạo!
Ba người cực kỳ sợ hãi, bọn họ không hiểu được vì sao Vương Hạo lại xuất hiện ở chỗ này.
Bạch Diễm chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, nói.
- Hùng Phi, người nhanh chóng bắt Vương Hạo lại, bắt hắn giao giải dược ra, ta sắp chịu không nổi nữa rồi.
Chính Nghĩa thở hổn hển nói.
- Loại mị dược này chưa từng được xuất hiện, uy lực của nó quá mức cường đại, nhiều nhất ta chỉ chống đỡ được có 5 phút.
- Đại ca, nhị ca, các ngươi gắng chống đỡ, ta bắt hắn ngay.
Hùng Phi gật đầu, một cỗ uy áp không cách nào hình dung được dũng mãnh bộc phát ra.
Ở dưới cỗ khí tức này,không khí trong chu vi mấy ngàn mét bỗng dưng đông cứng lại.
- Thuần Dương thể, nghe nói thể chất này không những không sợ độc, mà còn là loại thể chất tuyệt hảo để tu luyện thuộc tính Hỏa, vậy thì hôm nay ta sẽ không khách khí mà nhận lấy.
Khóe miệng Vương Hạo cong lên, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo, một cỗ chân khí bàng bạc từ trong cơ thể lan ra bốn phía.
Cỗ chân khí này gấp không chỉ cuồng bạo sắc bén, mà còn vô cùng nóng, lại kèm theo một loại sát khí vô cùng âm lãnh.
Đồng thời, tu vi của Vương Hạo cũng vượt qua Võ Thánh cấp sáu, vượt qua hai cảnh giới lớn, đạt đến Võ Thần cấp sáu.
- Sao có thể?
Hùng Phi trừng to mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng những gì hắn đang thấy.
Hùng Phi nghĩ mãi mà không thể nào hiểu được, chiêu thức lớn đến nhường nào mới có thể làm cho một người trực tiếp có thể vượt qua hai cảnh giới.
Chính Nghĩa thở hổn hển, sắc mặt nghiêm túc nói
- Đây chính là truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần. hắn đã chiếm được truyền thừa Chí Tôn.
- Thì ra là truyền thừa Chí Tôn, nhưng mở ra nó rồi mà cũng chỉ có tu vi Võ Thần, mà ta là Thiên Vị Cảnh cấp chín đấy!
Hùng Phi rống to một tiếng, dùng tư thái tiến thẳng không lùi phóng về phía Vương Hạo...&----------------------