Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 665: Chương 665: Hạt giống linh hồn




Cấm vực.

Hành tinh các thần.

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu không có sự vui mừng vì có được thân thể mới, trái lại trên gương mặt đầy sầu bi, vô cùng muốn biết vị lão đại không chịu trách nhiệm kia đã chạy đi nơi nào rồi.

Bởi vì sau khi bọn họ tỉnh lại đã bị một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ bao vây xung quanh.

Uy áp khổng lồ đang phóng ra kia dọa bọn họ sợ đến mức muốn tè ra quần.

Lúc này, một người chim mười hai cánh nhẹ nhàng bay qua, sắc mặt u ám nhìn Trần Diệu.

Vị thiên sứ người chim này chính là thần thượng cổ Quang Minh, hắn có thể cảm ứng được rất rõ ràng, tiểu bối của nhà mình bị đoạt xác.

Đồng thời, sắc mặt của một người khổng lồ cao mười thước cũng vô cùng u ám nhìn chằm chằm vào Tiền Vạn Dương, hắn là thần khổng lồ thượng cổ.

Thần Quang Minh lạnh lùng nói:

- Các người là ai? Lại dám đoạt xác của tiểu bối nhà tôi?

Trên trán hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu mồ hôi lạnh tuôn ra, không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, giọng nói của Vương Hạo vang lên:

- Một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ các người tới nơi này làm gì? Tranh đoạt địa bàn đã kết thúc rồi sao? Có phải không muốn ra ngoài nữa hay không?

Một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ vội vàng đề phòng, đối mặt với quái vật không cùng loại như Vương Hạo này, trong bọn họ không có người nào dám lơ là thiếu cảnh giác, cho dù là thần cũng không có ngoại lệ.

- Lão đại!

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thất kinh, lão đại này không có việc gì trở lại làm gì chứ? Lẽ nào hắn không phát hiện nơi này có một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ sao?

Thần Quang Minh cau mày nói:

- Vừa rồi ý thức vũ trụ nói cho chúng tôi biết, cậu căn bản không phải là Thiên Đạo, tên thật của cậu gọi là Vương Hạo có đúng không?

- Ý thức vũ trụ người này vẫn thật sự nói ra rồi.

Trong nháy mắt Vương Hạo mất hứng, bây giờ hắn đúng là thiếu điểm tội ác nghiêm trọng, còn đang nghĩ làm thế nào để cho cuộc chiến tranh này một lần nữa thăng cấp.

Nhưng ai biết ý thức vũ trụ nhất định phải phá hỏng vào lúc này chứ, thật sự là không đặt hắn ở trong mắt mà.

Ầm ầm ầm...

Một tiếng sét bổ xuống mặt đất, khói bụi mịt mù dâng lên, theo sau đó bóng dáng Vương Hạo xuất hiện, chỉ thấy lần này Vương Hạo không biến thành dáng vẻ của Thiên Đạo.

- Lão đại!

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhanh chóng chạy như bay đến trước người Vương giống như tả hữu hộ pháp bảo vệ Vương Hạo.

Vương Hạo đẩy hai người ra

- Đều đi ra chỗ khác cho tôi, không nên che ống kính của tôi.

Vẻ mặt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhất thời u oán, bọn họ rõ ràng là muốn đến bảo vệ vị lão đại này có được hay không.

Nhưng Vương Hạo lại còn nói bọn họ là tới cướp ống kính của hắn, thực sự là lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú mà.

Lúc này, một người đàn ông khoác khôi giáp màu tím đi ra, cau mày nói:

- Nếu như tôi không có cảm ứng sai lầm, trên người cậu có truyền thừa Lôi Thần của tôi.

- Ông chính là Lôi Thần?

Vương Hạo đánh giá Lôi Thần, phát hiện người này và pho tượng ban đầu trong cung điện Truyền Thừa Lôi Thần giống nhau như đúc.

Lôi Thần gật đầu thừa nhận nói:

- Tôi chính là Lôi Thần, cậu có thể nói cho tôi biết, Thánh Sư Quái Kiệt như thế nào không? Hắn có loại bỏ tâm ma rồi chưa?

Vương Hạo thản nhiên nói:

- Thằng nhóc kia gây ra rất nhiều phiền phức cho tôi, tuy nhiên bây giờ hắn đã không cần quan tâm đến tâm mà gì đó nữa rồi, dù sao người chết cũng không cần lo lắng những thứ đó.

- Gì chứ?

Vừa dứt lời, tất cả một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ thật sự không thể tin được, một trong ba kỳ nhân thượng cổ lớn Thánh Sư Quái Kiệt lại ngã xuống như vậy.

Lôi Thần thở dài nói:

- Cuối cùng ông vẫn chết, tuy nhiên tôi tin tưởng ông vẫn sẽ một lần nữa vương giả trở về.

- Có ý gì?

Chân mày Vương Hạo nhíu lại, có một dự cảm xấu.

Lôi Thần giải thích:

- Năm đó Thánh Sư Quái Kiệt đã cảm ứng được mình không thể có cách nào vượt qua tâm ma, cho nên tự gieo hạt giống linh hồn của mình vào trong người của một thiếu niên, hòng làm cho nó có thể truyền từ đời này sang đời khác, chỉ cần linh hồn của hắn diệt vong, vậy thì hạt giống linh hồn này của hắn sẽ nảy mầm, từ đó sống lại.

- Tôi nhổ vào, người này lại còn không chết.

Vương Hạo khẽ xoa mi tâm, đối với những lão quái vật thượng cổ này hắn thật sự là chịu phục.

- Vương Hạo, tôi không quan tâm giữa cậu và Thánh Sư Quái Kiệt có ân oán gì, nhưng tộc người khổng lồ của tôi và cậu không thù không oán, cậu dựa vào cái gì giết tiểu bối của tộc chúng tôi.

Vẻ mặt của thần lực lớn nhất thời tức giận.

Thần Quang Minh lạnh lùng nói:

- Còn có tiểu bối của tộc chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà giết chết hắn?

- Dựa vào thực lực.

Hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, trong nháy mắt khí tức cực mạnh bắn ra.

Một giây tiếp theo, Vương Hạo lập tức biến mất, trên bầu trời vang lên âm thanh bùm bùm, trên không trung một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ không ngừng run rẩy, trên thân máu tươi cũng đang không ngừng phun ra.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt há hốc mồm, trong đầu chỉ còn lại một nghi vấn, đây thật là lão đại của bọn họ sao?

Một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ ở trước mặt hắn, chẳng khác gì những bạn nhỏ ở trong nhà trẻ.

Ầm ầm ầm...

Không lâu sau, từng bóng đen từ trên cao hạ xuống, đập xuống đất tạo thành một hố sâu.

Đồng thời, bóng dáng Vương Hạo cũng xuất hiện ở nơi đó, vẻ mặt nhất thời ghét bỏ nói:

- Bây giờ các người biết tôi dựa vào cái gì rồi chứ?

Một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ khóc không ra nước mắt, đây rõ ràng là nghi vấn của thần Quang Minh và thần lực lớn, dựa vào cái gì ngay cả bọn họ cũng bị đánh, đây hoàn toàn chính là không nói đạo lý mà.

Vẻ mặt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhất thời sùng bái nhìn Vương Hạo, theo lão đại như vậy đời này muốn không giỏi cũng không được mà.

Lôi Thần miễn cưỡng đứng dậy, chịu đựng đau đớn nói:

- Vương Hạo, chúng tôi chỉ là muốn xác nhận cậu có phải là Thiên Đạo hay không, cậu không cần thiết đánh mọi người thành như vậy?

Vương Hạo lại cười nói:

- Nếu như các người không bị thương, làm sao lại có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ?

Một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ lập tức cảnh giác:

- Vương Hạo, chúng tôi là một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ, tuyệt đối sẽ không nghe mệnh lệnh của cậu, cậu vẫn là bỏ ý niệm này đi.

Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ nói:

- Cho dù các người muốn nghe mệnh lệnh của tôi, tôi cũng không cần, các người còn thật sự cho rằng ai cũng có thể làm đàn em của tôi sao?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, dùng hành động thực tế để nói cho một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ biết, bọn họ chính là đàn em trong truyền thuyết của Vương Hạo.

Khóe miệng của một trăm lẻ tám vị các thần thượng cổ giật giật, không ngờ lại có người bởi vì làm đàn em của Vương Hạo mà hài lòng như vậy, thật sự là kỳ lạ.

Lôi Thần nhíu mày hỏi:

- Vậy rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Vương Hạo mỉm cười nói:

- Chỉ cần các người làm theo lời nói của tôi, tôi bảo đảm sẽ không làm khó các người, thật ra nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần các người nói một câu là được rồi.

- Nói một câu?

Vẻ mặt của một trăm lẻ tám vị các thần nhất thời nghi ngờ, cũng không hiểu nổi trong hồ lô của Vương Hạo này là bán thuốc gì.

Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, trong Tinh Vực, Thiên Vực, Ma Vực không ngừng xuất hiện một cảnh tượng tương tự.

Chỉ thấy một vị thần thượng cổ toàn thân chật vật xuất hiện, sau đó hoảng sợ quát to một tiếng:

- Bốn Đại Chí Tôn thượng cổ điên rồi, bọn họ muốn lại một lần nữa liên thủ chém giết Thiên Đạo, duy nhất chỉ có thiếu niên thiên tài Vương Hạo mới có thể cứu giúp vũ trụ…

Còn chưa nói xong, một bàn tay khổng lồ từ trên cao hạ xuống bắt vị các thần thượng cổ này đi.

Thấy một cảnh tượng như vậy, toàn bộ vũ trụ hoàn toàn điên cuồng, một dấu chấm hỏi lớn không ngừng xoay quanh trong đầu mọi người.

Các thần thượng cổ này biến mất mấy triệu năm tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện?

Khi nào bốn Đại Chí Tôn Thượng cổ sẽ chém giết Thiên Đạo?

Bàn tay thần bí khổng lồ kia rốt cuộc là ai?

Các thần thượng cổ đã bị nhốt ở chỗ nào?

Thiếu niên thiên tài Vương Hạo có thể cứu giúp vũ trụ, rốt cuộc là người ở phương nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.